Liếc mắt qua, cô thấy Tam Oa, đứa bé lúc nào cũng hiếu động khi thức, giờ lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng Dịch Dương, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha nó ăn cơm, nước miếng gần như chảy cả xuống đùi anh.
Lý Thính Vân bật cười, lấy khăn lau nước miếng cho Tam Oa rồi bế con bé vào lòng mình. Nghĩ một chút, cô nói: “Nếu bình thường anh đói thì có thể tự vào không gian lấy đồ ăn. Kho gần biệt thự là nơi chứa thức ăn, đều là đồ đã nấu chín, lấy ra là ăn ngay được.”
Vì đây là không gian của cô, Dịch Dương luôn có cảm giác đây là tài sản riêng của cô, nên khi nghe cô nói như vậy, anh theo bản năng từ chối: “Như vậy không hay đâu? Nếu anh vào đó thì...”
Vào rồi thì sao?
Anh cũng không nói rõ được.
Lý Thính Vân nhíu mày nói: “Có gì không hay chứ? Đây là đồ của em, em cho phép anh vào thì anh có thể vào, chúng ta đã thân mật thế này rồi, sao anh còn khách sáo với em?”
Cũng đúng. Dịch Dương nhét miếng gà nếp cuối cùng vào miệng, nét mặt dịu dàng: “Nếu anh vào rồi không ra được thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play