Lý Thính Vân chợt nhớ ra cái giường trong khu nhà thân nhân chính là loại giường sưởi như ở Đông Bắc mà cô từng thấy trong thời đại của mình. Mùa hè thì chẳng khác gì giường của các gia đình ở miền Nam, nhưng đến mùa đông, công dụng của giường sưởi mới thật sự phát huy. Hiện tại, thời tiết cũng chưa lạnh đến mức phải đốt lò, nhưng đề nghị của Lưu Thúy cũng làm cô rất hứng thú. Dù ban đêm có Dịch Dương ôm ngủ, cô vẫn muốn thử cảm giác ngủ trên giường đã đốt lò sẽ như thế nào.
Sau khi quyết định trong lòng, Lý Thính Vân nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa ngoài sân, hỏi: “Chị Lưu Thúy là người miền Bắc à?”
Bản thân cô đã lạnh đến mức phải mặc áo len lót bông, mà Lưu Thúy vẫn mặc quần áo mùa thu, chẳng giống như đang run rẩy vì lạnh chút nào.
“Đúng vậy.” Lưu Thúy mỉm cười: “Nhà chị ở một ngôi làng nhỏ cách Kinh Thị không xa, nên chị đã quen với thời tiết này rồi. Kiểu thời tiết như bây giờ vẫn chưa phải là lạnh lắm đâu. Chờ đến lúc tuyết rơi rồi tan mới thật sự lạnh, lúc đó lạnh đến mức ngón tay muốn nứt ra luôn đấy.”
Lý Thính Vân thầm nghĩ: Cảm giác ấy chẳng phải chính là khi sáng cô chạm vào nước lạnh sao?
“Lạnh đến mức đó sao?” Cô có phần ngỡ ngàng.
“Đúng vậy.” Lưu Thúy gật đầu: “Chỉ cần tuyết rơi, hầu hết mọi người đều ở trên giường sưởi, ăn uống ngủ nghỉ cũng trên đó, ít khi ra ngoài lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play