Bị từ chối hết lần này đến lần khác, Tôn Dược Tiến cũng bực bội: “Quan Mộng Đình, cô còn giả bộ thanh cao gì ở đây?”
“Tôi không có.” Quan Mộng Đình khựng lại, nhỏ giọng phản bác.
Anh ta cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quan Mộng Đình: “Một người phụ nữ đã bị không biết bao nhiêu người lăng nhục, còn ở đây giả bộ thanh cao cái gì? Nếu không có tôi, con gái cô còn không biết phải gọi ai là ‘cha’. Tại sao người khác động vào cô thì được, còn tôi hôn cô một cái thì không? Nếu không có tôi, cô đã bị mẹ cô dìm chết trong ao từ lâu rồi, bây giờ còn ở đây mà đóng kịch với tôi sao?”
Vết thương lòng bị bất ngờ lật lại, sắc mặt Quan Mộng Đình tái nhợt.
Cả người cô ta run rẩy, nhìn ra phía cổng sân, cầu xin: “Tôn Dược Tiến, tôi xin anh đừng nói nữa, chỗ này không cách âm.”
Tôn Dược Tiến hừ lạnh một tiếng: “Cô còn sợ không cách âm? Lúc sinh ra Tôn Tiểu Ngọc, sao không lo sợ người ta biết? Con hoang đó có gì tốt mà cô nhất quyết mang theo nó?”
“Không, không phải.” Quan Mộng Đình gần như sụp đổ, chạy đến bịt miệng Tôn Dược Tiến: “Nó là con gái của tôi, nó không phải con hoang.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT