Dịch Dương phớt lờ ánh mắt cầu xin của cậu ấy, che miệng khẽ ho để giấu nụ cười, rồi nói: “Vậy nếu cậu còn có việc, chúng tôi không quấy rầy nữa. Cậu nghỉ ngơi nhiều vào, dưỡng sức cho khỏe là quan trọng nhất.”
Nói xong, anh bế Tam Oa, cùng Lý Thính Vân ra khỏi cửa.
Trước khi đóng cửa, anh còn dặn thêm: “À, nhớ uống canh gà mà chị dâu đặc biệt nấu cho cậu đấy nhé.”
Rồi anh vô tình đóng cửa lại, cắt đứt ánh mắt của Lý Do với bên ngoài. Đứng ngoài cửa, họ vẫn có thể nghe lờ mờ tiếng Diêu Tuyết Oánh bên trong: “Gọi đoàn trưởng Dịch cũng vô ích, vẫn phải ăn cơm thôi.”
Giọng Lý Do gần như muốn khóc: “Tôi đâu có nói tôi không ăn cơm, tôi tự ăn được mà…”
Câu cuối cùng bị ánh mắt của Diêu Tuyết Oánh ép đến nuốt vào trong.
Dịch Dương và Lý Thính Vân đi ra cổng bệnh viện: “Xem ra chẳng bao lâu nữa, khu nhà thân nhân sẽ rộn ràng lắm đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play