Câu nói của Quan Mộng Đình vừa thốt ra, mọi người đều khựng lại.
Dịch Dương cười khẩy, ánh mắt lạnh lẽo: “Thật ngại quá, chúng tôi nhà quê nên thô lỗ thế đấy.”
Câu nói “chúng tôi” của anh bao gồm cả bản thân mình, Quan Mộng Đình nghe thấy vậy lập tức cuống lên: “Anh Dương, em không có ý đó, em không nói anh.”
“Tôi chính là từ quê ra đây.” Dịch Dương mặt không cảm xúc: “Còn nữa, tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy, tôi không có em gái.”
“Đúng thế đấy.” Lâm Ngọc Trân liếc mắt nhìn Quan Mộng Đình từ đầu đến chân, hừ nhẹ: “Anh họ tôi chỉ có mỗi mình tôi là em họ, cô gọi anh ấy là anh Dương làm gì?”
“Liên quan gì đến cô chứ.” đối mặt với Lâm Ngọc Trân, sắc mặt của Quan Mộng Đình hoàn toàn khác khi đối diện với Dịch Dương: “Tôi muốn gọi gì thì gọi, đến lượt cô quản sao?”
Cô ta rõ ràng là đang cãi cùn, khiến Lâm Ngọc Trân tức đến mức không thở nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play