Gương mặt Lâm Ngọc Trân tràn đầy căm phẫn, dường như muốn xé xác bọn chúng ra thành trăm mảnh: “Em không chịu làm theo, thế là chúng đánh em.”
“Nếu không phải hôm nay em nhân lúc đánh ngất người đưa cơm, có lẽ em đã không thể trốn thoát, cũng không thể gặp được anh họ và chị dâu, cũng không có cơ hội được ai cứu.” Lâm Ngọc Trân nhìn Lý Thính Vân với ánh mắt đầy cảm kích, nói: “Thật sự cảm ơn chị rất nhiều, chị dâu. Trước đây là do em quá bướng bỉnh, không nghe lời chị và anh họ, mới rơi vào cảnh này, tất cả là lỗi của em.”
Lý Thính Vân lắc đầu: “Bây giờ em nhận ra lỗi của mình là tốt rồi, điều quan trọng nhất là em nên báo tin về nhà. Chồng em, Triệu Hữu Tài, chắc cũng đang rất lo lắng cho em.”
Nhắc đến điều này, Lâm Ngọc Trân bỗng trở nên lúng túng.
Cô ấy lo lắng xoắn chặt các ngón tay, cắn môi, do dự một lúc lâu mới nói: “Chị dâu, em... em không biết, em có lỗi với Hữu Tài. Em nghĩ rằng nếu ra ngoài kiếm được nhiều tiền hơn, trở về sẽ khiến mẹ em và Hữu Tài coi trọng em hơn. Em đã đi theo cậu Lâm Anh, mà không nói cho họ biết. Giờ chắc họ lo lắng đến phát điên rồi.”
Vừa nói, cô ấy vừa khóc nức nở, không ngừng lấy hơi.
Lý Thính Vân vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Đừng lo lắng quá, em bây giờ không phải vẫn khỏe mạnh đấy sao? Trong doanh trại có điện thoại. Đợi Dịch Dương về, anh ấy sẽ dùng điện thoại của doanh trại gọi lên trấn để báo tin em vẫn an toàn. Sau đó, em chỉ cần bắt tàu hỏa về thẳng huyện Thanh Sơn. Đến nơi, xuống tàu rồi ngồi xe bò chừng một, hai tiếng là về đến thôn. Không sao đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT