“Còn nữa.” Dịch Dương liếc nhìn phía sau Quan Mộng Đình, tiếp tục nói: “Cô cứ gọi tôi là Đoàn trưởng Dịch đi. Tôi không có em gái và cũng không muốn làm anh trai.”
“Thêm vào đó.” Anh nhìn sang Lý Thính Vân bên cạnh, ánh mắt như ngọt ngào hơn: “Vợ tôi không thích người khác gọi tôi một cách thân mật như vậy.”
Quan Mộng Đình khựng lại, trên tay cầm bữa sáng, bỏ ra cũng không được mà giữ lại cũng không xong, lúng túng vô cùng.
“Anh Dịch Dương.” Cô ta chu môi, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng thôi mà, sao phải để ý đến suy nghĩ của người khác?”
“Tôi đã nói rồi, cứu cô chỉ là nhiệm vụ của tôi, không cần cô phải cảm ơn thêm gì cả.” Ánh mắt Dịch Dương hiện rõ sự khó chịu: “Hơn nữa, người đó là vợ tôi, không phải người khác. Tôi tất nhiên phải quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.”
Nói xong, Dịch Dương không để ý đến việc có người khác đứng đó mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lý Thính Vân, dịu dàng nói: “Ở nhà chờ anh về nhé.”
Quan Mộng Đình giật mình, trên mặt hiện ra một vẻ khó diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play