Cô vốn định hỏi “Anh có cảm thấy khó chịu trong lòng không?”, nhưng lại thấy không cần phải đặt mình vào vị trí đó nên đổi lời: “Nếu anh cảm thấy có lỗi với cô ấy, muốn ly hôn cũng không sao, em đều đồng ý.”
Nhìn mấy đứa trẻ đang bò trên sàn chơi đồ chơi, cô thầm tính xem có thể mang đứa nào theo. Nhưng Dịch Dương liệu có đồng ý để cô mang chúng đi không, dù sao bây giờ cô cũng chỉ giống mẹ của chúng ở vẻ ngoài, còn bên trong lại là một người xa lạ.
Còn chưa nghĩ xong, Dịch Dương đã mở lời trước.
“Ly hôn gì chứ?” Dịch Dương nhìn cô chằm chằm, nhướng mày: “Em là mẹ của bọn trẻ, ly hôn để làm gì?”
Bị anh chặn lời, Thính Vân nhất thời hơi ấp úng: “Em…em có thể…mang chúng theo cùng.”
Dịch Dương vừa nãy còn thẳng lưng thì giờ thả lỏng người, anh tựa vào lưng ghế, khoé môi nở một nụ cười: “Em định mang chúng đi đâu?”
Đây là xem thường cô sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT