“Thích nhìn thì cứ nhìn.” Dịch Dương thấy bọn trẻ đáng yêu vô cùng, ngồi bên cạnh khoanh tay, nói: “Ngày trước anh ở đơn vị suốt, không biết chăm con lại vất vả đến vậy.”
Nói rồi, Dịch Dương quay sang nhìn cô, đôi mắt lộ rõ sự áy náy và xót xa, anh nắm lấy tay cô, nói: “Lần này trở về, anh mới hiểu được em đã cực khổ đến mức nào. Xin lỗi, trước đây anh không thể cùng em chia sẻ gánh nặng.”
Hai bàn tay của Lý Thính Vân được đôi bàn tay ấm áp của Dịch Dương bao bọc, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang người cô.
Với những lời vừa rồi của Dịch Dương, Lý Thính Vân chợt không biết nên đáp thế nào.
Người vất vả trước kia không phải là cô mà là nguyên chủ, nếu cô nhận những vất vả trước kia là của mình thì cảm thấy mình thật mặt dày.
Cuối cùng cô chỉ nói: “Cũng đỡ lắm, Đại Oa và Nhị Oa đều là những đứa trẻ ngoan, không quấy phá gì. Chỉ là mỗi khi các con nhớ cha đến phát khóc, em chẳng thể biến ra một người cha cho chúng.”
Hóa ra trong lòng các con, anh có vị trí quan trọng đến vậy sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT