Lâm Ngọc Trân hừ lạnh: “Đó là vì người ta không có ba trăm đồng để nộp phí giới thiệu, còn con thì có, nên chuyện tốt đó đương nhiên là của con rồi.”
“Con…!” Hồ Ngọc Lan không ngờ đến lúc này cô ấy vẫn còn ngoan cố, ngón tay chỉ vào Lâm Ngọc Trân run run mà không nói nên lời.
“Mẹ.” Lâm Giải Phóng đỡ Hồ Ngọc Lan ngồi xuống, khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đừng giận, tiền đã lấy lại rồi, đừng vì chuyện này mà làm hại sức khỏe của mình.”
Hồ Ngọc Lan gật đầu, nhìn Lâm Ngọc Trân ở đằng xa với vẻ mặt lạnh tanh, rồi nói: “Giải Phóng à, con hiểu chuyện, còn chị của con chẳng hiểu gì cả, chỉ biết để bị người ta lừa.”
“Phải, phải, phải, con chẳng hiểu gì hết.” Lâm Ngọc Trân lạnh lùng đáp lại: “Trong mắt mẹ, chỉ có Giải Phóng mới là người biết điều, còn con chẳng là gì cả, phải không!”
Nói xong, Lâm Ngọc Trân thu dọn đồ đạc mang từ nhà họ Triệu về, sau đó quay người bước ra ngoài.
“Con đi đâu?” Hồ Ngọc Lan nhìn bóng lưng giận dữ của Lâm Ngọc Trân mà hét lên, nhưng cô ấy không quay đầu lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play