Dịch Dương hiểu ý cô, cũng rất tinh ý đáp: “Không sao đâu, nếu chúng ta quay lại đơn vị trước mùa đông thì không cần mua thêm đồ đâu, đỡ tốn tiền.”
Lý Thính Vân lại thấy trong lòng có chút do dự về việc đến đơn vị, liền nói: “Nhỡ trời lạnh đột ngột thì sao? Đến lúc đó mà bị cảm lạnh thì không đáng.”
Dịch Dương nghĩ cũng không cần thiết lắm, dù sao anh vẫn còn nhiều đồ ấm, không cần phải mua thêm. Nhưng vì chuyện này bắt nguồn từ việc anh phát hiện không có đồ nào của mình trong nhà, anh cũng lo rằng từ chối sẽ làm cô khó chịu.
Lý Thính Vân lại thấy không ổn. Dù đã có ba con, trong nhà lại không có bộ đồ nào của người đàn ông. Những gì Dịch Dương đang mặc đều do anh tự mang từ Kinh Thị về, trông thật không ra sao.
Cuối cùng, hai người đều không nói thêm gì, và quyết định sáng hôm sau sẽ đi lên huyện.
Đại Oa và Nhị Oa nghe vậy thì vui mừng nhảy cẫng lên.
Lý Thính Vân nghiêm mặt: “Trời lạnh rồi, mẹ và cha vốn không định cho hai đứa đi cùng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play