Cả bàn cười ầm lên đầy ý tứ, Lý Thính Vân cũng mím môi cười, chẳng hiểu sao mặt lại nóng bừng.
Vô tình quay đầu, cô thấy Dịch Dương đang nhìn mình chăm chú, Lý Thính Vân đỏ mặt hơn, vội cúi đầu gắp đồ ăn.
Vương Vĩnh Mai ngồi đối diện, nhìn thấy cảnh đó, rồi lại liếc nhìn người đàn ông của mình, trong lòng có chút tủi thân.
Cô ta đã sinh hai con gái, nhưng Dịch Hạ chưa từng như Dịch Dương, bế con giúp cô ta để cô ta có thể ăn cơm yên lành.
Hai cô con gái đều do cô ta bế từ nhỏ, cho đến khi chúng biết đi, ăn cơm cũng phải bế, ngủ cũng bế, thậm chí khi đi vệ sinh cũng phải bế.
Vương Vĩnh Mai nhìn Dịch Dương và Tam Oa đầy chua xót, nghĩ thầm, nếu cô ta sinh con trai, có lẽ Dịch Hạ sẽ giúp cô ta bế con chăng? Cô ta sẽ không phải khổ sở như thế này.
Không ai chú ý đến suy nghĩ của cô ta, vì hôm nay Dịch Dương trở về, cha Dịch đặc biệt mở bình rượu mơ đã cất giữ nhiều năm. Sau khi mọi người cụng ly, ông nói: “Nào nào, ăn cơm trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT