Nếu số không tốt, chết sớm thì chẳng phải càng thảm hơn sao?
Không đúng, đó còn chưa phải là thảm nhất, thảm nhất là khổ sở học hành mười mấy hai mươi năm, rốt cuộc tay trắng, đến cả tú tài cũng không đỗ nổi——
Vậy thì quá không đáng rồi, ta mệt như vậy là vì cái gì chứ?”
Nói cho công bằng, Phùng Luân cũng không mấy lạc quan về việc biểu đệ thi đỗ, nhưng di mẫu một lòng mong mỏi, hắn cũng chỉ muốn để biểu đệ cố gắng một phen, đỡ phải hối tiếc sau này.
Có điều, hắn chưa từng nghĩ xem điều biểu đệ thật sự muốn là gì.
Bò không muốn uống nước mà cứ ép nó cúi đầu, ngươi còn mong nó béo tốt được sao?
Nghĩ đến đây, Phùng Luân nghiêm túc hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play