Thứ hai, chớ nên lấy lòng yêu ghét của bản thân làm chuẩn mực xử thế. Phàm là kẻ có thể giúp thành tựu đại nghiệp, thì đều có thể tận dụng; hết thảy đều là quân cờ trong tay ta.
Trung Châu nay đã tạm yên, kế tiếp chính là việc cứu hạn. Vì chuyện ấy, Tống Tam Lang bèn bịa ra một lời đại vọng ngữ, nói rằng đêm xem thiên tượng, thấy điềm lành báo mưa mùa hạ sắp đến.
Nạn hạn hán đã kéo dài quá lâu, dân tình khốn khổ, cần phải cho bách tính một tia hy vọng có mưa thì mới vực dậy tinh thần được.

Ngoài song không một ngọn gió lay, trời nắng như thiêu, mặt nhật như lò lửa, thiêu đốt vạn vật, dường như muốn hút cạn giọt nước cuối cùng của nhân gian. Tống Cảnh Trần  ủ rũ, chống cằm lo lắng cho phụ thân.
“Cha à, người không nên dối trá, nếu trời chẳng mưa, thì thanh danh cả đời của người e là sẽ tiêu tán.”
Tống Tam Lang ngồi xuống sau lưng, xoa đầu đứa nhỏ, mỉm cười mà rằng: “Cha cần chi danh tiếng trọn đời? Chỉ cần làm điều nên làm, ấy mới là chính đạo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play