Thứ nhất, tai họa nơi Trung Châu nghiêm trọng hơn nhiều so với tấu chương trình lên, ông ta chẳng tin Tống Tam Lang có thể thu xếp được cục diện rối ren nơi ấy.
Thứ hai, là cảm thán vì những thuộc hạ mà ông ta một tay dày công đào luyện, nay phần nhiều e rằng đã vùi thân nơi loạn địa.
Thứ ba, lại lấy làm xúc động bởi tấm lòng từ phụ của Tống Tam Lang, thiên hạ ít ai làm cha mà có thể sánh kịp. Có lẽ cũng bởi hắn chỉ có một người con mà thôi.
Trương Cảnh cũng không muốn trở mặt với Tam Lang. Phải biết, dẫu Tống Tam Lang có thất thế, nhà họ Tống vẫn còn Tống Cảnh Mậu. Lại thêm Tam Lang hết mực dốc lòng bồi dưỡng Trần ca nhi, lại được thánh thượng ưu ái khác thường, đứa trẻ ấy tương lai có thể bước đến đâu, không ai lường trước được.
Chỉ mong đừng rơi vào cảnh “thuở nhỏ thông minh, lớn lên tầm thường”, thì hẳn cũng chẳng đến nỗi kém cỏi.
Cứu tế như cứu hỏa, hoàng đế hạ chỉ, lệnh Tam Lang ba ngày sau phải khởi hành đến Trung Châu cứu nạn. Tú nương rối loạn tay chân, chẳng hiểu vì sao Tam Lang lại nhận lấy việc mệt nhọc mà chẳng chắc gì được khen thưởng ấy.
Nàng ngỡ vì hôm trước có lời than rằng dân Trung Châu cơ cực, khiến Tam Lang động lòng trắc ẩn, nên nay mới ra cớ sự. Trong lòng nàng hối hận khôn nguôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT