“Triều đình tuy có lòng, tiếc thay lực bất tòng tâm.”
“Sao lại có thể như thế?” – Tú Nương lấy làm khó tin.
Sao lại không thể? Họa phiên vương, nạn quan binh thừa thãi, sự hoang phí, nạn tham ô, thiên tai liên miên… Đại Hạ nhìn thì như gấm thêu hoa, kỳ thực là lửa đun dầu sôi.
Những sự vụ rối ren như thế, Tống Tam Lang khó mà giải bày tường tận với Tú Nương, chỉ đành bảo rằng triều đình ắt sẽ tự lo liệu, có lo nghĩ cũng vô ích, nhà mình đã dốc lòng tận sức rồi.
Tú Nương nghĩ lại cũng phải, triều đình văn võ đầy triều, chỉ nhà mình là dâng bạc nhiều nhất, bảy tám vạn lượng bạc đều đã quyên ra cả. Có điều cũng không uổng phí, chẳng những giúp Tam Lang được phong một chức quan lục phẩm, mà số bạc này ắt hẳn cũng cứu được không ít nhân mạng, coi như tích đức hành thiện.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Tống Cảnh Trần chạy ào vào phòng, cả người đổ mồ hôi, nóng hừng hực, khát không chịu nổi. Trông thấy trên bàn có chén canh tuyết nhĩ liên tử, liền bưng lên định ngửa cổ tu một hơi, nhưng Tống Tam Lang vội đưa tay ngăn lại: “Không được.”
Tống Cảnh Trần vươn bàn tay nhỏ ra giành lấy bát, miệng chu lại: “Sao không cho con uống, cha, con sắp khát chết rồi đây này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT