"Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói rõ đi."
Gia nhân kia vội đáp: "Chiều nay có người cưỡi ngựa lao nhanh trên phố, Tống chưởng quầy thấy sắp đâm vào người, hô hoán nhưng không ai nghe, cuống quá bèn lấy vò rượu trước cửa ném tới, định xua ngựa đi. Ai ngờ con ngựa lại hoảng sợ, trật móng..."
“Ngươi nói tiếp đi.” Tống Tam Lang trầm giọng nói.
“Người cưỡi ngựa đó chính là thiếu gia phủ Tướng quân, con ngựa ấy nghe nói là bảo mã ngàn vàng khó cầu. Lúc đó, Tống chưởng quầy bị hắn quất roi đến mức không thể đứng dậy, giờ đã bị ép giải về phủ Tướng quân rồi.”
“Ngươi nói gì? Chỉ là trật móng ngựa thôi, vậy mà dám đối xử với con ta như vậy, đúng là ức hiếp người quá đáng! Dưới bầu trời rộng lớn này, ngay dưới chân Thiên tử, còn có vương pháp hay không?” Tống Đại Lang vừa tức giận vừa đau lòng lo lắng, gân xanh trên trán giật giật.
Tống Tam Lang nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Đại ca là người đọc sách, không hiểu rằng ngựa khác con người, nếu ngựa bị gãy xương thì coi như phế, không chữa được.
Còn chuyện "quá đáng"? Nếu không thì sao?
Nếu có thể nói lý, bọn họ đâu làm chuyện như vậy? Người ta dám ra tay là vì biết ngươi không thể đắc tội. Cho dù thật sự giết Tống Cảnh Mậu để hả giận, ngươi có thể làm gì hắn?
Nghĩ đến đây, Tống Tam Lang hỏi gia phó kia: “Ngươi nói là phủ Tướng quân nào?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT