“Huynh đi đi, ra ngoài, đại ca và nhị ca đều giống nhau, các huynh căn bản không hiểu đệ, cũng không hiểu nỗi đau của đệ, đừng làm phiền đệ nữa.” Tống Cảnh Trần dùng sức đẩy đại ca ra ngoài.
Có thể nói, niềm vui và nỗi đau của mỗi người đôi khi không thể kết nối với nhau. So với Tống Cảnh Duệ và nhất là Tống Cảnh Mậu, những nỗ lực của Tống Cảnh Trần thật sự là không đáng kể, nhưng đối với cậu, cậu đã cố gắng hết sức rồi.
Khi nỗ lực của mình không được công nhận, khi mọi cố gắng chẳng thu được kết quả gì, không những không có thành quả mà còn bị chê bai đủ điều — cái này không được, cái kia không ổn — ngày ngày bị chỉ trích và phủ nhận, Tống Cảnh Trần không chịu nổi nữa, các huynh giỏi thì tự làm đi, đừng kéo đệ vào!
Tống Cảnh Mậu thấy tiểu đệ buồn, đầu tiên là vỗ về, an ủi cậu, nhưng Tống Cảnh Trần chẳng thèm nghe, nhất quyết làm ầm ĩ.
Tống Cảnh Mậu cũng nổi giận, hắn cũng giống như Tống Cảnh Duệ , chỉ cảm thấy thất vọng vì tiểu đệ không chịu nỗ lực, không hiểu sao có bao nhiêu người muốn có được sự yêu thích của hoàng đế mà không thể, nhưng Tống Cảnh Trần lại có cơ hội, thế mà lại không biết trân trọng.
Hắn cũng không hiểu sao có bao nhiêu người đã thức đêm, đọc sách ngày đêm chỉ để có một cơ hội, trong khi tiểu đệ lại tài giỏi bẩm sinh, dễ dàng có được những thứ mà người khác phải cố gắng hết sức, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng mà vẫn không có được. Trời đất ưu ái cậu như vậy, mà cậu lại lãng phí, cha cậu và nương cậu thực sự đã quá nuông chiều cậu rồi.
“Được, nếu đệ không chịu nghe cách này, vậy thì để huynh dùng cách mà đệ có thể chấp nhận.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT