Tú Nương lại nói tiếp:
“Tam Lang, chàng có biết không? Hôm nay ta nhìn thấy viện chủ và đám người làm trong cô nhi viện, bề ngoài thì có vẻ đối xử với bọn trẻ rất tử tế, nhưng ánh mắt họ lại lạnh lẽo vô cùng, chẳng có chút hơi ấm nào. Chàng thử nghĩ xem, trong nhà mình, ai nói chuyện với Trần ca nhi mà không nhìn thẳng vào mắt nó? Chàng nhìn phản ứng của con thì biết.”
“Ngay cả với đại ca—người ít cười nhất—Trần ca nhi vẫn rất thoải mái. Nó biết rõ đại bá sẽ không làm hại mình.”
“Nhưng đám người trong cô nhi viện thì thật kỳ lạ. Ta ở đó lâu như vậy mà không thấy một đứa trẻ nào nói chuyện với họ dù chỉ một câu. Chăm sóc bọn trẻ mỗi ngày mà giữa họ lại chẳng có chút giao tiếp nào, điều đó thật sự quá bất thường.”
“Còn nữa, chuyện họ không cho ta vào bếp thì thôi đi, nhưng lại nói mấy đống rau hỏng kia là để nuôi gà? Ta thấy lạ lắm. Chàng thử nghĩ xem, bình thường khi chúng ta đi chợ mua rau, ai cũng không lấy phần rau úa, hỏng. Ngay cả những người bán rau cũng gom đống rau dập nát lại để bán rẻ cho những nhà nghèo không đủ tiền mua rau tươi.”
“Thế mà trong cô nhi viện, rau nát vứt lung tung dưới đất, bảo là để nuôi gà? Nếu họ đã có gà ăn rau, thì tại sao bọn trẻ lại gầy gò như vậy?”
“Vậy là rau mua về cho viện từ thiện mà cũng có nhiều lá hỏng thế sao? Thế thì họ đúng là biết cách mua đấy…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT