Lời này vừa nghe đã biết là người ngoại đạo. May mà cửa hàng này là một hiệu đàn danh tiếng trăm năm, chẳng cần vì lừa một hai vị khách mà làm hỏng danh tiếng. Thấy nàng muốn mua đàn rẻ, chủ tiệm liền nói:
“Nếu khách không chê, tiệm chúng tôi có một cây đàn cũ đang được ký gửi bán lại. Âm sắc cực kỳ tốt, chỉ là một góc bị sứt mẻ chút ít, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc chơi đàn.”
Tú Nương chẳng bận tâm chuyện đàn có bị sứt hay không, điều nàng để ý là nhất định phải có một cây đàn. Dù có không đánh, để đó nhìn thôi cũng thấy vui. Giá chủ tiệm đưa ra cũng khá hợp lý, nàng liền chê vết sứt hơi to, ép giá thêm chút rồi vui vẻ lấy bạc ra mua.
Quách phu nhân thấy Tú Nương mua đàn cho Trần ca nhi học, nghĩ bụng nhi tử mình cũng không thể thua kém trong cầm kỳ thư họa, thế là cũng chọn một cây đàn cho Quách Ngọ.
Về đến nhà, Tú Nương kể với Tống Tam Lang rằng hôm nay đi dạo phố thấy cây đàn này khá ổn nên mua cho nhi tử.
Tống Tam Lang không nghi ngờ gì cả.
Tống Cảnh Trần chạy vào phòng, thấy cha mẹ đang nghịch cây đàn, trong lòng lập tức cảnh giác, bèn lên tiếng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play