Xuân về, trời dần ấm áp, ánh bình minh trải dài khắp đất trời, vạn dặm không một gợn mây. Quả là tiết trời lý tưởng để du xuân đạp thanh. Bên ngoài Tân Hải Thành, công viên rừng rậm Thanh Sơn tấp nập du khách.
Sâu trong công viên, một khu vực được lưới sắt bao quanh—đó chính là khu bảo tồn rừng Thanh Sơn.
Một con sói bạc lướt nhanh qua khu rừng, trên lưng là một bóng dáng nhỏ nhắn khoác chiếc hoodie rộng thùng thình màu xanh lá mạ. Chiếc mũ trùm lớn che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ vài lọn tóc xoăn mềm mại.
“Ngân, đưa ta ra ngoài đi, đến đây là được rồi.”
Mộc Huỳnh vỗ nhẹ lên lưng sói.
Thời Ngân nghe tiếng liền dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh. Trên người cậu ánh lên một luồng sáng nhạt, rồi trong chớp mắt, bóng dáng con sói biến mất, thay vào đó là một thiếu niên tóc bạc với dáng người cao ráo. Cậu đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa bên tai ra phía sau.
“Học hành cho tử tế nhé. Lần này tớ ra ngoài, chắc có thể kiểm soát được đôi tai khi biến hình.”
Đó là điểm duy nhất cậu chưa thể hoàn toàn khống chế khi ở dạng người. Chỉ cần hoàn thành lần truyền thừa nhập môn thứ ba, cậu sẽ nắm vững mọi thứ—đến lúc đó, có thể cùng Huỳnh đến thế giới loài người đi học.
Thời Ngân vẫn luôn mong chờ ngày ấy. Nghe nói học sinh cấp ba hay yêu đương. Huỳnh bảo cô không có ai, nhưng cậu không ở bên cạnh thì vẫn thấy bất an. Hơn nữa, sau khi hoàn thành truyền thừa, cậu còn có thể sử dụng năng lực kia…
“Cười cái gì mà vui vẻ thế hả?”
Mộc Huỳnh nhón chân, nhéo nhéo đôi tai Thời Ngân, vẻ mặt đầy không cam lòng. Đôi tai thú của thiếu niên đáng yêu như vậy, không nhéo một chút thì thật có lỗi với bản thân.
“Không… không có gì.”
Thời Ngân lắc đầu, nhưng lớp lông tơ ánh bạc trên tai lại dần nhuộm sắc hồng.
“Tớ là một con sói lớn lên trong núi, chưa từng đi học. Sau này chắc chắn phải dựa vào Huỳnh nuôi dưỡng, trở thành một con sói ăn cơm mềm mất thôi…”
“?”
Mộc Huỳnh nhìn cậu với ánh mắt khó tả. Nhà cô có một người sói nhỏ đáng yêu như vậy, từ sau khi được cô dạy tiếng Trung, rõ ràng ngày càng bị "ô nhiễm" theo tốc độ mắt thường có thể thấy. Cô nghẹn lời nửa ngày, cuối cùng chỉ biết thở dài.
“Cậu lại lén lên mạng xem gì đấy hả? Còn nữa, sói ăn cơm mềm thì sao nào? Hồi nhỏ, chẳng phải cậu cũng từng chăm sóc tớ à? Khi đó tớ cũng là 'cơm mềm nữ' đấy thôi! Đây gọi là giúp đỡ lẫn nhau, là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa tốt đẹp, hiểu chưa?”
Nghĩ lại, Mộc Huỳnh chợt tỉnh ngộ. Đời trước dù đoản mệnh thật, nhưng cộng lại cả hai kiếp, cô cũng đã sống hơn bốn mươi năm. Làm sao lại không nuôi nổi một bé sói con đáng yêu, ngoan ngoãn cơ chứ? À không, dù có nặng thêm một chút, cô cũng tuyệt đối có thể nuôi nổi!
Mộc Huỳnh vỗ vai Thời Ngân, đầy tự tin nói:
“Yên tâm đi, tớ nhất định nuôi được!”
Thời Ngân gật đầu, dõi theo bóng dáng Mộc Huỳnh đeo cặp sách, linh hoạt lách qua rừng cây cho đến khi khuất hẳn. Lúc này, chú sói nhỏ mới hóa lại nguyên hình, nhẹ nhàng bật vài cái rồi biến mất vào khu rừng rậm rạp.
Tình huynh đệ là gì?
Bạn học nhỏ Thời Ngân tuy chưa học đến, nhưng lại rất tò mò. Vừa về đến núi, việc đầu tiên cậu làm là bới ra chiếc điện thoại từ trong ổ, nhanh chóng bò lên chỗ có tín hiệu tốt nhất, mở máy và tra cứu.
["Tình huynh đệ" nghĩa là: Cùng vinh cùng nhục, không điều kiện ủng hộ nhau, có phúc cùng hưởng, gặp nạn cùng gánh"].
[ “Bằng hữu trong đời có thể có rất nhiều, nhưng chân chính huynh đệ cả đời chỉ có một"].
Thời Ngân xem đến mà liên tục gật đầu, dường như có điều lĩnh ngộ, trong lòng tràn đầy tin tưởng—khế ước bạn lữ đã thành!
Chỉ tạm tách ra một lát, cậu liền bắt đầu mong ngóng. Cậu thật sự rất muốn nhanh chóng hoàn thành lần truyền thừa nhập môn cuối cùng, sau đó đi tìm Mộc Huỳnh. Không chần chừ nữa, bây giờ phải bắt đầu ngay thôi!
Ánh mắt Thời Ngân càng thêm kiên định. Một làn sóng dao động không gian khuếch tán từ người cậu, và trong chớp mắt, cậu đã biến mất vào trong đó.
Lúc này, Mộc Huỳnh thuần thục đẩy tấm lưới sắt đã hoen gỉ sang một bên, nhanh chóng chui qua. Chẳng mấy chốc, cô đã đặt chân lên con đường nhỏ trong khu rừng thuộc công viên rừng rậm.
Đến đây rồi, cô không còn lo bị ai phát hiện nữa.
Dù bây giờ vẫn còn rất sớm, phần lớn du khách chỉ mới dạo quanh khu vực bên ngoài công viên, nhưng dựa theo kinh nghiệm được các bác trai bác gái ca ngợi suốt bao năm qua, nếu có ai tình cờ nhìn thấy cô, họ cũng chỉ nghĩ nàng là một cô bé chăm chỉ, chịu khó dậy sớm mà thôi.
Dẫm lên những bậc đá, suy nghĩ của Mộc Huynh lại bay xa.
Mỗi khi đến thời điểm này, cô luôn có cảm giác như mình vừa bước ra từ một tiểu thuyết huyền huyễn xuyên không, rồi lạc vào bối cảnh đô thị hiện đại—giống hệt như lần đầu tiên cô xuống núi nhiều năm trước.
Mộc Huynh vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong núi, được Thời Ngân phát hiện và nuôi lớn bằng sữa của bầy sói. Khi đó, hình người của Thời Ngân cũng chỉ nhỉnh hơn cô một chút, mà ngôn ngữ cậu nói, cô hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Có thời gian, cô từng cho rằng mình sinh ra trong một thế giới viễn cổ đầy dã thú, chỉ là nơi cô sống quá hẻo lánh, nên mới chỉ gặp duy nhất một thú nhân như Thời Ngân.
Chờ đến khi Mộc Huynh chật vật trưởng thành, vất vả lắm mới lớn được đến năm, sáu tuổi, rồi rời khỏi sơn cốc, cô lập tức bị nhân viên kiểm lâm phát hiện và đưa xuống viện phúc lợi dưới chân núi.
Cho đến bây giờ, Mộc Huỳnh vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc ấy—khi cô nhìn thấy những con số Ả Rập quen thuộc trên đồng phục của nhân viên kiểm lâm, tất cả những ảo tưởng trước kia đều sụp đổ.
Hóa ra thứ ngôn ngữ mà Thời Ngân dạy nàng chẳng hề "thông dụng" chút nào. Rõ ràng mọi người đều đang nói tiếng Trung!
Cũng may khi đó, Thời Ngân vẫn còn nhỏ, lại vì được Mộc Huỳnh chăm bẵm quá mức mà tròn trịa hơn chút. Đôi tai cụp xuống khiến cậu trông chẳng khác gì một chú cún mũm mĩm cả.
Thời Ngân lần theo mùi hương, cuối cùng cũng tìm được viện phúc lợi, ngụy trang thành một con chó hoang lang thang gần đó.
Qua quá trình quan sát của Mộc Huỳnh, thế giới này có rất nhiều điểm tương đồng với kiếp trước của mình, nhưng cũng tồn tại những khác biệt nhất định.
Ngôn ngữ, sự phát triển của xã hội đều giống với kiếp trước, nhưng nhiều truyền thuyết lịch sử, tác phẩm văn học hay điện ảnh lại có sự sai lệch. Khi cân nhắc đến sự tồn tại của bạc thời bấy giờ, Mộc Huỳnh cảm thấy thế giới này tuy mang dáng vẻ hiện đại, nhưng ẩn sâu bên trong có lẽ vẫn tồn tại những yếu tố huyền huyễn mà không ai biết đến.
Vì vấn đề ngôn ngữ, cô luôn tỏ ra cực kỳ cẩn trọng, không dám để lộ bản thân quá khác biệt so với người bình thường.
Dẫu vậy, do đời trước cũng trưởng thành trong cô nhi viện, cuộc sống ở viện phúc lợi đối với Mộc Huỳnh chẳng khác nào cá gặp nước. Nhờ vậy mà cô vẫn sống tốt đến tận bây giờ.
Khi Thời Ngân lên năm nhất cấp ba(lớp 10), huyết mạch trong cậu bắt đầu thức tỉnh, cho phép cậu kết nối với không gian thời gian để tiếp nhận truyền thừa.
Ba năm trôi qua, Thời Ngân đã hoàn thành hai lần nhập môn truyền thừa, dần dần nắm giữ được hình thái nhân loại. Lần này là lần nhập môn truyền thừa cuối cùng, nghe nói sau đó cậu còn có thể sở hữu những năng lực thần kỳ khác.
Nghe vậy, Mộc Huỳnh không khỏi thầm ngưỡng mộ. Nhiều năm qua, thế giới này ngoài Thời Ngân ra thì tất cả đều vận hành theo quy luật khoa học. Mà bàn tay vàng duy nhất của cô chỉ là ký ức từ kiếp trước.
Mấy năm nay, Mộc Huynh lục đục đăng tải một số truyện trên internet, chủ yếu dựa vào những tác phẩm mạng kiếp trước từng nổi nhưng không quá đình đám. Tuy không thể trở thành hiện tượng lớn, nhưng cũng kiếm được một khoản đủ để trang trải cuộc sống.
Cô dự định sau khi vào đại học sẽ bắt đầu khai thác nhiều ý tưởng hơn. Vì văn học hiện thực chiếm phần lớn ở thế giới này, nên đến lúc đó, nếu cô viết truyện tu tiên, có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Khi ấy, việc mua một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành, gần khu rừng Thanh Sơn, hẳn không phải vấn đề.
Còn lý do vì sao không chọn một nơi rộng lớn hơn ư? Đơn giản là vì cô đặc biệt yêu thích khu rừng này. Khụ khụ, thực ra là do đã quen với môi trường rừng rậm, nếu đến đại đô thị, cô sẽ cảm thấy không khí ngột ngạt, khó chịu.
Hơn nữa, sau một thời gian tự nghiên cứu về bản thân, Mộc Huynh phát hiện mình sở hữu một chút "năng lực đặc biệt" — chính là cây cối hoa cỏ cô chăm sóc luôn phát triển vô cùng tốt. Vì vậy, sống gần rừng rậm có lẽ sẽ càng có lợi cho cô hơn.
Mộc Huynh kỳ thật là một kẻ mê tu tiên…
Sói nhỏ đã trưởng thành, cô sống ở vùng nông thôn trong một căn nhà có sân rộng, trồng chút hoa cỏ, gõ chữ kiếm tiền. Thời gian còn lại, cô dưỡng thân dưỡng tính (cũng chính là tu tiên). Bên cạnh cô còn có một chú sói thiếu niên làm bạn—quả thực không thể thoải mái hơn.
Đây chính là mục tiêu cuộc đời cô.
Thế nhưng, tất cả những điều ấy… vừa mới tan biến.
Yến: tui cũng mê tu tiên😊