Hôm nay, Thường Tuy tiến lại gần Tương Hòa Tụng, chăm chú lắng nghe kế hoạch học tập mà hắn đề ra, rồi cố tình chống cằm, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn hắn đầy tán thưởng.
"...Vậy nên, chỉ cần qua thêm một tuần trăng, ngươi có thể nhận biết toàn bộ chữ trong Thiên Tự Văn. Khi đó..." Tương Hòa Tụng đang nói dở thì bất giác quay sang, liền thấy Thường Tuy đang mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy tinh quang.
"Gì nữa đây? Sao lại nhìn ta như vậy?" Hắn khẽ nhướng mày. Hắn vẫn nhớ ngày đầu tiên Thường Tuy tới học, còn có chút e dè rụt rè, vậy mà giờ đây, y đã có thể tự nhiên bộc lộ dáng vẻ ngập tràn vui sướng trước mặt hắn.
"Tụng ca ca, ngươi thật lợi hại! Bao giờ ta mới có thể được như ngươi chứ?"
Tương Hòa Tụng không khỏi cong khóe môi.
Ngồi phía sau, Thường Ban Khải nghe đến phát chán, bèn chen lời: "Lại nữa rồi! Tiểu Tuy, ngươi cũng khen ta đi! Ban Khải ca của ngươi cũng rất lợi hại mà! Ta có thể dạy ngươi tính toán đấy!"
Thường Tuy liếc hắn một cái, ánh mắt trong veo như đang nói: Ngươi giỏi, nhưng không bằng Tụng ca. Ta hiểu điều đó, nhưng ta sẽ không nói ra đâu.
"Tiểu Tuy, ngươi thiên vị quá!" Thường Ban Khải tức tối phồng má.
Thường Hưng, người vốn trầm lặng ít nói, thấy vậy không nhịn được mà bật cười.
Được người khác chân thành yêu thích, dù có chín chắn đến đâu, Tương Hòa Tụng cũng không tránh khỏi cảm giác vui vẻ, nhưng vẫn làm bộ nghiêm túc nói: "Ngươi thông minh hơn ta, có lẽ khi bằng tuổi ta, ngươi còn giỏi hơn ta bây giờ."
Thường Tuy chớp chớp mắt, bộ dáng nửa tin nửa ngờ.
Hai người đang trò chuyện, thì Tương tú tài bước vào. Đám trẻ lập tức im lặng, bắt đầu nghiêm túc học hành.
Buổi học sáng nhanh chóng kết thúc, Thường Tuy thu dọn sách vở, chào Tương Hòa Tụng rồi rời khỏi học đường, trên lưng đeo chiếc túi nhỏ, từng bước đi về nhà.
Dọc đường, y lặng lẽ suy ngẫm về mười ngày qua.
Y đã lợi dụng sự cô đơn của Tương Hòa Tụng trong việc học tập để kéo gần khoảng cách với hắn. Sau khi chiếm được một vị trí nhất định, y lại tiếp tục tìm cách giảm bớt khoảng cách thể xác, chủ động xin được ngồi chung bàn với hắn.
Ban đầu, Tương Hòa Tụng chưa quen, thấy chật chội quá nên có chút không thoải mái. Vậy là y liền kéo bàn của mình lại gần bàn hắn, để hai người ngồi song song.
Hành động này vô tình biểu đạt rằng y thực sự thích hắn, mà ý từ chối của Tương Hòa Tụng cũng không rõ ràng, thế là kế hoạch rút ngắn khoảng cách thể xác thành công.
Sau khi đã tiến gần hơn, Thường Tuy lại tranh thủ cơ hội để tích lũy thêm hảo cảm.
Y cố tình tỏ ra ngưỡng mộ Tương Hòa Tụng, kiên trì ghi chép lại những chú thích mà hắn giảng giải. Nhưng y viết quá chậm, khiến Tương Hòa Tụng không đành lòng mà đề nghị giúp y chép lại.
Y còn cố tình nhờ hắn lập kế hoạch học tập giúp mình, khiến Tương Hòa Tụng ngày càng quan tâm đến tiến độ học hành của y.
Cứ như thế, y dần dần kéo toàn bộ sự chú ý của hắn về phía mình.
Dĩ nhiên, mỗi khi Tương Hòa Tụng giúp đỡ y, y đều chân thành đáp lại, không ngừng khen ngợi và thể hiện sự cảm kích, khiến hắn cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Ngày qua ngày, trong những lần Tương Hòa Tụng lo lắng, quan tâm, chăm sóc y, mối quan hệ giữa hai người cũng nhanh chóng thân thiết hơn.
Chưa đầy mười ngày, Thường Tuy có thể tự tin khẳng định rằng y chính là tiểu đồng môn mà Tương Hòa Tụng yêu thích nhất.
Kế hoạch tiến hành thuận lợi đến mức khó tin.
Đôi khi, nhìn vẻ mặt lo lắng và ân cần của Tương Hòa Tụng, y cảm thấy việc chiếm được hảo cảm của một người vừa nhỏ tuổi vừa thiện lương như hắn thật quá đơn giản. Có lẽ, đến mức này là đủ rồi.
Nhưng rồi, khi y thấy Tương Hòa Tụng đối xử tốt với tất cả mọi người, vẫn bao dung, chu đáo với từng người xung quanh, y lại lập tức bừng tỉnh.
Chưa đủ, vẫn chưa đủ.
Y đã có kế hoạch cụ thể cho từng bước đi: chép chú thích xong rồi, lập kế hoạch học tập cũng hoàn thành rồi. Vậy tiếp theo phải làm gì đây?
Thường Tuy đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một nhóm trẻ con.
Y chậm bước lại, nhìn kẻ đi đầu một thằng nhóc béo tròn trùng trục, vừa thấy y liền lập tức sa sầm mặt mày, thái độ đầy khó chịu.
Không ai xa lạ, chính là Thường Tráng Tráng tên béo đã bắt nạt Tiểu Hầu Tử lần trước, rồi bị y bày mưu ép phải dâng nửa giỏ nấm cho Tống Tiểu Ngũ.
Cái tên này, quả nhiên vẫn chưa quên chuyện đó.
Thường Tráng Tráng vừa chạm mắt với Thường Tuy, ban đầu còn chưa định gây chuyện, nhưng thấy y cứ nhìn mình chằm chằm, lại nghĩ tới việc y cùng phe với Tiểu Hầu Tử, trong lòng lập tức khó chịu.
Hắn hùng hổ bước tới, chẳng nói chẳng rằng, cố tình dùng vai đập mạnh vào người Thường Tuy.
Thường Tuy vốn nhỏ người, bị hắn đụng vào liền loạng choạng suýt ngã.
Thường Tráng Tráng cười phá lên, đám bạn đi theo hắn cũng hùa theo cười ầm ĩ, cứ như vừa lập được chiến công hiển hách.
Hắn liếc nhìn Thường Tuy đầy khinh miệt, hất cằm nói: "Thằng nhóc bệnh hoạn, tránh đường!"
Bọn trẻ đi cùng cũng học theo hắn, ngang ngược sải bước qua, miệng còn liên tục lặp lại:
"Thằng nhóc bệnh hoạn! Thằng nhóc bệnh hoạn!"
Giọng trẻ con non nớt, the thé chói tai.
Thường Tuy đứng vững, phủi bụi trên người, quay lại nhìn bóng lưng vui vẻ của họ, khóe môi ngọt ngào cong lên.
Đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối.
Y vui vẻ quay về nhà.
Thường thẩm đang dệt vải trong nhà, thấy Thường Tuy đi học, bà cũng yên tâm được một phần. Dù hiện tại bận rộn hơn trước, nhưng bà vẫn vui.
Thấy Thường Tuy trở về, Thường thẩm lập tức buông khung dệt, vào bếp nấu cơm cho y.
Thường Tuy không phải người vô tâm, bèn tiến lên giúp bà rửa rau, rửa bát. Thường thẩm thấy vậy càng vui, miệng nói con trai không nên vào bếp, đuổi y đi cho gà ăn, nhưng trong lòng lại rất mừng.
Thường Tuy biết Thường thẩm không muốn y chạm nước lạnh rồi sinh bệnh, nên ngoan ngoãn đi cho gà ăn.
Dùng xong bữa trưa, Thường thẩm lại tiếp tục bận rộn bên khung dệt.
Thường Tuy tìm trong hũ đường của nhà, lấy ra hai viên kẹo, gói bằng giấy dầu, bỏ vào trong lòng rồi rời nhà.
Thường thẩm thấy từ sau khi đi học, Thường Tuy ngày càng hoạt bát, thậm chí còn chủ động ra khỏi phòng, bà càng vui hơn.
Buổi trưa mùa hè, ánh nắng gay gắt, lá cây trên cành héo rũ, đôi khi bị gió thổi khẽ lay động. Trong thôn yên tĩnh, giờ này đa số mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, trẻ con ra ngoài chơi cũng không nhiều.
Thường Tuy tìm thấy Tiểu Hầu Tử thì thấy hắn đang chán chường, ngồi dưới gốc cây trước cửa nhà đấu dế. Thấy Thường Tuy tới, hắn vui vẻ nhảy dựng lên.
“Thường Tuy, ngươi tới tìm ta chơi à?”
Từ sau khi Thường Tuy đi học, y càng ít ra ngoài. Trước kia Tiểu Hầu Tử tới tìm y, y còn chịu ra ngoài. Nhưng giờ Thường Tuy phải học, cha mẹ đều không cho hắn quấy rầy y, nên lúc này thấy Thường Tuy chủ động tìm mình, hắn thực sự rất vui.
Thường Tuy cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ừ, ngươi đang làm gì vậy?”
“Xem ta bắt được dế to này!”
Trên mặt đất có hai con dế bị đá vây lại, Tiểu Hầu Tử không ngừng dùng cỏ đuôi chó trêu chọc chúng, như dâng bảo vật kéo Thường Tuy ngồi xuống giới thiệu.
“Con này là Đại tướng quân, con kia là Đại nguyên soái. Mau mau, đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”
Có lẽ do không khí oi bức, hai con dế nằm im, chỉ khi bị chọc mới nhúc nhích, không hề có ý định đánh nhau.
Tiểu Hầu Tử thất vọng tràn trề.
Thường Tuy ngồi xuống, cùng hắn ở dưới bóng cây, ngắt một cọng cỏ đuôi chó trêu dế.
Tiểu Hầu Tử lại vui vẻ trở lại.
Hai người cứ thế chơi đùa hơn nửa canh giờ, Thường Tuy vừa chơi cùng Tiểu Hầu Tử, vừa chăm chú quan sát lối vào con đường đối diện cây đa lớn.
Nói đến Tiểu Hầu Tử và Thường Tráng Tráng không hợp nhau, không chỉ vì lần trước Tiểu Hầu Tử không cho chúng kẹo, mà còn vì nhà hai bên sát vách, mẹ Tiểu Hầu Tử và mẹ Thường Tráng Tráng vốn có hiềm khích, thường xuyên cãi vã, trẻ con chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, nên dù sống chung một dãy, Tiểu Hầu Tử cũng không chơi với Thường Tráng Tráng.
Thường Tuy chơi với Tiểu Hầu Tử một lúc lâu, đến khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở đầu đường, y biết người mình chờ đã tới.
Y kéo Tiểu Hầu Tử vào sau cánh cửa, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn, Thường Tuy mở miệng:
“Tiểu Hầu Tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Tiểu Hầu Tử không mấy bận tâm.
Thường Tuy chần chừ một chút, vểnh tai lắng nghe, nghe thấy tiếng bước chân của Thường Tráng Tráng càng lúc càng gần, xác định thời cơ đã tới, y lấy viên kẹo chuẩn bị sẵn trong lòng ra:
“Tiểu Hầu Tử, đây là…”
“Kẹo!”
Y còn chưa kịp nói hết, Tiểu Hầu Tử đã hô lên trước.
“Đúng vậy.”
"Cho ta thật sao?" Đôi mắt Tiểu Hầu Tử tràn đầy mong chờ.
Thường Tuy mím môi cười, cố ý nâng giọng lên một chút: "Đúng vậy, là cho ngươi. Bây giờ ta học ở tư thục, chỉ cần thuộc bài, Tương đại ca sẽ thưởng kẹo cho ta. Đây là phần ta cố ý để lại cho ngươi."
"Thường Tuy, ngươi thật tốt." Tiểu Hầu Tử cảm động không thôi.
"Ăn nhanh đi."
Thường Tuy nghe thấy bên kia hàng rào có tiếng bước chân khe khẽ, khóe môi y khẽ cong, liền nhét viên kẹo vào miệng Tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử lập tức há miệng, háo hức ngậm viên kẹo, vị ngọt lan tỏa trong miệng.
"Ngon không?" Thường Tuy cố ý hỏi.
Tiểu Hầu Tử gật đầu liên tục, "Thường Tuy ngươi ngốc quá, kẹo đương nhiên là ngon rồi! Kẹo là thứ ngon nhất trên đời, ngọt ngào như mật vậy…"
Hắn dùng vốn từ nghèo nàn của mình để miêu tả hương vị của viên kẹo.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thường Tuy dường như nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt.
Ánh mắt y trở nên dịu dàng, "Nếu ngươi thích như vậy, mai ta lại để dành cho ngươi."
"Thật sao?" Đôi mắt Tiểu Hầu Tử sáng rực lên, nhưng rồi lại có chút do dự, "Nhưng còn ngươi thì sao…"
"Không sao, ta có thể đợi đến ngày kia rồi ăn."
"Thường Tuy, ngươi tốt quá đi mất! Ta quyết định tặng Đại tướng quân của ta cho ngươi!"
Nghĩ đến con dế đen sì kia, Thường Tuy khẽ nhếch môi: "Không cần đâu."
Thấy mục đích đã đạt được, chờ Tiểu Hầu Tử ăn xong kẹo, Thường Tuy liền tìm cớ trở về.
Lúc đi ngang qua cửa nhà Thường Tráng Tráng, y khẽ liếc qua. Cửa sân nhà hắn đóng chặt, nhưng qua khe hở của hàng rào, dường như có bóng người đi lại bên trong.
Thường Tuy cũng không để tâm, tiếp tục về nhà.
---
Hôm sau, Thường Tuy như thường lệ đến lớp của Tương tú tài học.
Y đã quen đường quen lối, đẩy cửa lớp học ra, nhưng vừa bước vào, y liền dừng lại.
Một vạt áo màu xanh biếc hiện ra ngay trước mắt y.
Thường Tuy khẽ giật mình, ngước lên nhìn, liền trông thấy Tương tú tài không biết vì sao hôm nay lại đến sớm, đang đứng ngay phía sau cánh cửa, quay đầu lại quan sát y.
Đôi con ngươi đen láy của ông, dưới góc nhìn ngước lên của y, ánh lên một tia nhìn khó đoán.
"Tương phu tử." Y lấy lại bình tĩnh, lên tiếng chào.
"Ừm."
Thường Tuy nghĩ ông sẽ nói gì đó, nhưng Tương phu tử chỉ khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi, như thể chỉ tiện đường ghé qua xem thử.
Bóng dáng áo xanh của ông dần khuất khỏi tầm mắt, Thường Tuy mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Ánh mắt Tương phu tử rất sắc bén. Có lẽ vì y chột dạ, nên mỗi khi đối diện với ông, y luôn cảm thấy như bị nhìn thấu, bất giác căng thẳng hơn bình thường.
Thường Tuy đặt sách vở lên bàn, phát hiện Tương Hòa Tụng vẫn chưa đến.
Tương Hòa Tụng thỉnh thoảng buổi sáng có việc bận. Tương phu tử vốn thân thể yếu ớt, Tương phu nhân cũng hay đau bệnh, mọi việc trong nhà gần như đều dồn lên vai Tương Hòa Tụng, hắn chưa từng có lúc nào được nhàn rỗi.
Thường Tuy cũng không để tâm, trải giấy trắng ra, bắt đầu luyện chữ. Ban đầu, y đến lớp Tương phu tử học là vì muốn tiếp cận Tương Hòa Tụng, nhưng lâu dần, y cũng thật lòng chuyên tâm luyện chữ. Dựa dẫm vào người khác chỉ là tạm thời, còn kiến thức mới là của mình mãi mãi.
Y chăm chỉ luyện một lúc, rất nhanh sau đó, Tương Hòa Tụng cùng những học trò khác cũng đã đến.
Lại là một ngày học tập như bao ngày.
Khi mặt trời dần lên cao, đã đến giờ tan lớp.
Thường Ban Khải bị đống sách vở tra tấn đến mức gào lên một tiếng rồi chạy về trước tiên, nhưng Thường Tuy lại không vội rời đi.
Y nhìn quyển sách trên tay, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khóe mắt lại lặng lẽ quan sát Tương Hòa Tụng đang thu dọn sách vở.
Tương Hòa Tụng đang chấm dở bài toán của Thường Ban Khải, càng xem càng nhíu mày, cuối cùng mất kiên nhẫn, cầm bút lên ghi chú.
Hắn tập trung đến mức hoàn toàn quên mất Thường Tuy đang ngồi bên cạnh.
Nhưng Thường Tuy cũng không để tâm, y lật một quyển sách khác ra xem.
Chấm xong bài, Tương Hòa Tụng mới nhận ra Thường Tuy vẫn chưa rời đi.
"Tiểu Tuy, sao ngươi còn chưa về?"
Thường Tuy khẽ đáp: "Có mấy chỗ ta không hiểu."
Thường Tuy thường xuyên hỏi Tương Hòa Tụng về bài vở, nhưng hôm nay, hắn nhận ra y có gì đó không đúng.
Trông y có vẻ uể oải, không chút sức sống.
Tương Hòa Tụng không hỏi thẳng, chỉ thuận theo lời y, dò hỏi y không hiểu chỗ nào.
Thường Tuy tùy tiện chỉ vào một đoạn.
Nhìn qua vấn đề này, Tương Hòa Tụng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Thường Tuy rất thông minh, chỉ cần giảng một lần là có thể nhớ đến bảy, tám phần, thậm chí còn tự suy luận thêm. Vấn đề trên sách này, hắn đã giảng cho Thường Tuy một lần, y không thể nào quên được.
Nhưng hắn không vạch trần, giả vờ không phát hiện ra, kiên nhẫn giảng giải lại một lần.
"Vậy còn câu này thì sao?" Đợi Tương Hòa Tụng vừa giảng xong, Thường Tuy lập tức chỉ vào một đoạn khác.
Là một người thầy tận tâm, Tương Hòa Tụng vẫn kiên nhẫn giải thích. Nhưng khi hành động này lặp lại hai lần, hắn đã hiểu ý đồ của Thường Tuy.
Y không muốn về nhà.
Nhưng tại sao?
Khi Tương Hòa Tụng định dò hỏi khéo léo để biết chuyện gì đã xảy ra, một giọng nói đầy bức xúc vang lên từ ngoài cửa.
"A Tụng, tên thợ rèn Chu kia đúng là quá đáng! Ngươi có biết hắn đòi ta bao nhiêu bạc không?"
Tống Tiểu Ngũ hùng hổ xông vào, giọng đầy phẫn nộ, không che giấu nổi sự bực bội.
Hai người trong phòng còn chưa kịp lên tiếng, Tống Tiểu Ngũ đã nhìn thấy cảnh Tương Hòa Tụng và Thường Tuy ngồi sát nhau, cùng xem một quyển sách, liền nhướng mày, kinh ngạc nói:
"Chưa tan học à?"
"Tiểu Ngũ ca!"
Thường Tuy không quên duy trì hình tượng của mình, dù đang uể oải, nhưng ngay lập tức tỏ vẻ vui mừng khi thấy Tống Tiểu Ngũ.
Thường Tuy đã học ở chỗ Tương phu tử nửa tháng, đây là lần đầu tiên y gặp Tống Tiểu Ngũ. Vì Tống Tiểu Ngũ vốn không thích đọc sách, mỗi khi có chuyện đều đợi lúc Tương Hòa Tụng nghỉ học mới tìm đến.
"Tiểu Tuy." Dù nửa tháng không gặp, Tống Tiểu Ngũ vẫn nhớ rõ y, chào hỏi rất tự nhiên: "Tụng ca thường xuyên nhắc đến ngươi, nói ngươi rất thông minh."
Được Tống Tiểu Ngũ khen, hai má Thường Tuy ửng đỏ: "Tiểu Ngũ ca lợi hại hơn, biết bắn cung, biết săn bắn."
Tống Tiểu Ngũ quen kiểu huynh đệ giang hồ, khoát tay nói: "Chuyện đó có gì đâu, lần sau ta dẫn ngươi theo."
Nghe vậy, Thường Tuy càng vui mừng, ánh mắt sáng rực, sự yêu thích dành cho Tống Tiểu Ngũ gần như tràn ra ngoài.
Tương Hòa Tụng ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, bất giác nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Thường Tuy cũng là khi y mang đồ ăn đến cho Tống Tiểu Ngũ.
Y rất ngưỡng mộ Tiểu Ngũ.
Chuyện này cũng dễ hiểu.
Thường Tuy từ nhỏ đã ốm yếu, dù đã gần tám tuổi nhưng so với đám trẻ cùng lứa trong thôn lại thấp hơn hẳn một cái đầu. Với thân hình gầy yếu như vậy, việc y thích một người cao lớn, mạnh mẽ như Tống Tiểu Ngũ cũng là điều bình thường.
Vậy nếu so ra, giữa hắn và Tiểu Ngũ, ai cao hơn nhỉ?
Tương Hòa Tụng suy nghĩ vẩn vơ một lát, rồi chuyển chủ đề, hỏi Tống Tiểu Ngũ:
"Thợ rèn Chu làm sao?”
Tống Tiểu Ngũ nhớ lại cơn giận của mình, bực bội nói: "Nói chung là bạc của chúng ta không đủ, có lẽ mai phải lên núi thêm một chuyến."
"Còn thiếu bao nhiêu?"
"Ước chừng sáu tiền."
"Tên thợ rèn Chu kia nói thế nào? Không lẽ lần sau chúng ta qua, hắn lại tăng giá nữa?"
"……"
Thường Tuy ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Y biết Tống Tiểu Ngũ đang nói về chuyện mảnh vỡ tiên kiếm. Lần trước bọn họ lên núi săn thú để kiếm tiền, dự định dùng mảnh vỡ tiên kiếm rèn thành một thanh đoản đao.
Nửa tháng nay, Tống Tiểu Ngũ luôn giấu cha mình để lén đi săn, còn Tương Hòa Tụng thì chép sách kiếm bạc. Mục đích của cả hai chính là để rèn thanh đoản đao từ mảnh vỡ tiên kiếm đó.
Bây giờ nghe Tống Tiểu Ngũ nói thế, có vẻ như số tiền săn bắn kiếm được vẫn không đủ.
Thường Tuy cảm thấy bất đắc dĩ.
Hôm nay y vốn đã chuẩn bị sẵn một kịch bản dành cho Tương Hòa Tụng, nhưng sự xuất hiện của Tống Tiểu Ngũ lại hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của y.
Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ bàn bạc về cách kiếm tiền, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định lên núi săn thêm.
Bỗng nhiên, Thường Tuy nhớ đến một tình tiết y từng đọc trong tiểu thuyết.
Những trái cây có hương thơm ngọt ngào đặc biệt.
Là một người đọc nhiều truyện, Thường Tuy hiểu rõ rằng tác giả hiếm khi dành quá nhiều bút lực để miêu tả những thứ vô nghĩa. Như vậy, chỗ trái cây đó hẳn là có cơ duyên.
Nhưng không biết cơ duyên này có nguy hiểm hay không.
Ánh mắt Thường Tuy lóe lên một tia suy tư.
Giờ vẫn là giai đoạn đầu truyện, có lẽ sẽ không xuất hiện cảnh tượng quá tàn khốc. Hơn nữa, con đường tu tiên vốn là tranh đấu với trời, với người, sau này chắc chắn còn nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Đây là một cơ hội tốt. Muốn bắt sói, phải hy sinh mồi.
Thường Tuy không do dự quá lâu.
Khi Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ thống nhất việc lên núi săn bắn vào buổi chiều, y liền mở miệng:
"Tụng ca, Tiểu Ngũ ca, mang ta theo với."
"À?"
Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ nhìn nhau, cả hai đều do dự.
Tương Hòa Tụng từng dạy Tống Tiểu Ngũ một số công pháp tu luyện. Nếu chỉ có hai người bọn họ lên núi, có thể tùy ý sử dụng những năng lực này. Nhưng nếu Thường Tuy đi cùng…
Thường Tuy đoán được suy nghĩ của họ, trong lòng thầm cười lạnh.
Xem đi, ngay cả những người hiền lành và dịu dàng cũng có sự phân biệt thân sơ.
Họ có thể rộng rãi với rất nhiều người, nhưng khi đến thời khắc quan trọng, vẫn sẽ có sự khác biệt trong đối xử.
Thường Tuy làm ra vẻ buồn bã: "Tiểu Ngũ ca, không phải huynh nói sẽ dẫn ta lên núi sao? Huynh lừa ta à?"
Tống Tiểu Ngũ gãi đầu: "Không phải, chỉ là lần này bọn ta có việc gấp, không thể trông nom ngươi được."
"Ta có thể tự chăm sóc bản thân mà." Thường Tuy lập tức nói.
Tương Hòa Tụng thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tiểu Tuy, lần sau ta và Tiểu Ngũ ca sẽ dẫn ngươi lên núi riêng một chuyến, được không?"
Thường Tuy biết, cả Tương Hòa Tụng lẫn Tống Tiểu Ngũ đều không muốn dẫn y theo.
Y vẫn chưa đủ tư cách để tham gia vào những chuyện bí mật của bọn họ.
Nói cách khác, y chưa thể bước vào vòng tròn thân thiết hơn của họ.
Nhưng đây là một cơ hội ngàn năm có một.
Dù y có lấy được lợi ích từ cơ duyên hay không, chỉ cần hành động cùng bọn họ, độ thiện cảm của Tương Hòa Tụng đối với y chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Ánh mắt Thường Tuy lóe lên tia sắc bén.
Y không tiếp tục ép buộc, mà chỉ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Tương Hòa Tụng, như muốn xác nhận suy nghĩ của hắn.
Bị ánh mắt của y nhìn chằm chằm, Tương Hòa Tụng cảm thấy có chút không tự nhiên, định mở miệng an ủi thêm.
Nhưng Thường Tuy đã cúi đầu trước, giọng nói mang theo chút tủi thân:
"Thật sự không được sao?”
Giọng nói mang theo vẻ đáng thương, như đang cầu xin.
Tương Hòa Tụng khẽ mềm lòng: "Xin lỗi, Tiểu Tuy…"
Hắn định giải thích cặn kẽ với Thường Tuy, nhưng y lại cắt ngang.
"Xin lỗi."
Tương Hòa Tụng sững người.
"Là ta quá tùy hứng." Giọng y có chút nặng nề.
Tống Tiểu Ngũ thở phào, tưởng rằng Thường Tuy đã từ bỏ ý định theo bọn họ lên núi.
Nhưng Tương Hòa Tụng lại nhạy bén nhận ra giọng điệu của Thường Tuy có gì đó không đúng, bèn lên tiếng an ủi: "Ngươi không hề tùy hứng, chỉ là lần này bọn ta không tiện dẫn ngươi theo."
"Không, ta biết là ta đã làm khó các ngươi rồi. Thực ra, ta chỉ muốn lên núi hái chút nấm đem bán lấy ít tiền lẻ thôi."
Tương Hòa Tụng nhất thời không biết nói gì.
Những ngày qua, hắn đã hiểu rõ hoàn cảnh của Thường Tuy. Vì bệnh tật mà nhà y tiêu hết sạch tiền tích góp, bây giờ để lo cho y đi học, số bạc dành dụm trong hai năm qua cũng không còn bao nhiêu.
"Không sao, ta sẽ hái về cho ngươi." Tương Hòa Tụng hứa hẹn, mong có thể khiến y vui lên một chút.
"Không cần đâu, ta biết Tương ca cũng lên núi kiếm tiền, không sao cả." Thường Tuy ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn.
Tương Hòa Tụng nhạy cảm nhận ra cách xưng hô của Thường Tuy lại trở về thành "Tương ca".
Hắn vốn không phải kiểu người vì chuyện này mà thất vọng với Thường Tuy. Hắn hiểu rằng, Thường Tuy chỉ vừa mới nhận ra hắn không thể bao dung y vô điều kiện, thế nên nhất thời lúng túng mà thôi.
Nhưng điều đó lại khiến Tương Hòa Tụng có một cảm giác như thể hắn vừa làm Thường Tuy thất vọng.
"Aiya, Tương ca, Tiểu Ngũ ca, ta chợt nhớ ra còn có việc, dù các ngươi cho ta đi, ta cũng không lên núi được nữa. Ta đi trước đây!"
Y làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì, vội vàng thu sách vở vào túi, cười tươi chào bọn họ.
Thường Tuy cố gắng nở một nụ cười thật rạng rỡ, rồi xoay người rời đi.
Túi vải siết chặt lên vai y, thân hình gầy yếu ẩn trong ống tay áo rộng càng lộ rõ. Y giả vờ không nghe thấy giọng nói của họ, bước chân vội vàng chạy đi.
Y đi xa dần, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng gọi từ phía sau của Tương Hòa Tụng.
Quả nhiên, Tương Hòa Tụng không chỉ có phẩm tính lương thiện, mà còn có tâm trí vững vàng.
Hắn luôn giữ ranh giới rõ ràng trong lòng, nếu chưa đạt được tiêu chuẩn của hắn, dù có dùng tình cảm lay động cũng không đủ để hắn thay đổi quyết định.
Chứng tỏ, y và Tương Hòa Tụng vẫn chưa thân thiết đến mức đó.
Thường Tuy từ trong hàng loạt chiến thắng gần đây của mình mà tỉnh táo lại.
Nhưng y không hề từ bỏ, mà rời khỏi nhà Tương phu tử với một mục tiêu khác.
Vẫn còn một người nữa đang chờ y!
Thường Tuy bước ra khỏi cửa, bóng lưng y vừa thất vọng, vừa cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khiến Tống Tiểu Ngũ cũng thấy xót xa.
"Trong núi có dã thú, nhưng với bọn ta cũng không quá nguy hiểm, hay là cứ dẫn nó theo đi?"
"Hắn còn quá nhỏ." Tương Hòa Tụng lắc đầu. Tiểu Tuy là đứa trẻ thông minh, hắn lo rằng y sẽ nhìn ra điều gì đó.
Tống Tiểu Ngũ gãi gãi mũi: "Được rồi, ngươi nói gì thì là vậy."
Mặc dù nói vậy, nhưng khi nghĩ đến bóng lưng cô đơn của Thường Tuy, trong lòng Tương Hòa Tụng cũng cảm thấy không thoải mái.
Nếu y chỉ khóc lóc đòi theo thì còn dễ dỗ dành. Nhưng đằng này, Thường Tuy lại nhẫn nhịn nỗi thất vọng, còn cố tình tỏ ra vui vẻ để không bị bọn họ phát hiện ra tâm trạng thật sự của mình.
Điều đó lại càng khiến người khác khó chịu hơn.
Tương Hòa Tụng cũng vô thức chạm vào sống mũi, thầm nghĩ nếu sau khi rèn binh khí xong mà còn dư bạc, có thể mua ít kẹo dỗ dành Thường Tuy.
Nghĩ vậy, hắn liếc sang bàn học, chợt thấy do vội vàng thu dọn mà Thường Tuy đã để quên quyển Thiên Tự Văn trên bàn.
Hắn biết, đây là quyển sách mà Thường Tuy ngày nào cũng phải học thuộc.
Không chần chừ, Tương Hòa Tụng cầm sách lên, bước ra ngoài.
Lúc này, Thường Tuy chắc vẫn chưa đi xa.
Tống Tiểu Ngũ không hiểu gì, thấy hắn cầm sách định đi, liền vội vàng bám theo: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Đưa sách cho Thường Tuy."
Đã ra ngoài rồi, Tống Tiểu Ngũ cũng quyết định đi theo Tương Hòa Tụng.
Hắn biết nhà của Thường Tuy, nên cứ theo con đường quen thuộc mà đi thẳng về phía đó.
Lúc này là giờ Ngọ, nhà nào cũng đang nấu cơm, khói bếp bay lơ lửng, tiếng gà gáy vang vọng, hương thơm của thức ăn tràn ngập khắp không gian.
Tương Hòa Tụng chào hỏi vài người quen dọc đường, rồi ở một khúc rẽ hẻo lánh, hắn nhìn thấy người mà mình đang tìm.
Thường Tuy mặc bộ áo xanh rộng thùng thình do mẹ y may, thân hình gầy gò lọt thỏm trong vạt áo, hai tay ôm chặt túi vải nhỏ, khuôn mặt tái nhợt lộ rõ vẻ kinh hãi khi nhìn đứa béo ú đang đứng trước mặt.
Đứa trẻ kia lớn hơn Thường Tuy đến hai vòng, gương mặt dữ tợn, đang túm chặt túi vải của y, cố sức giật lấy: "Cho ta xem nào! Trong đó chắc chắn có kẹo!"
Thường Tuy lắc đầu như trống bỏi: "Không, không có kẹo!"
Tương Hòa Tụng thấy vậy, nhíu mày định bước lên can thiệp, nhưng Tống Tiểu Ngũ lại nhanh hơn hắn một bước.
"Thường Tráng Tráng! Ngươi đang làm gì đấy?"
Một tiếng quát dậy lên giữa khoảng sân trống!
Thường Tráng Tráng giật bắn mình, cả người mập mạp cũng run lên theo. Hắn hoảng hốt quay lại, thấy Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ đang đứng ở đầu đường, liền lắp bắp gọi:
"Tụng ca, Tiểu Ngũ ca…"
"Tên nhóc ngươi cũng giỏi lắm, dám chặn đường người khác lúc tan học để cướp đồ à?" Tống Tiểu Ngũ vừa nhìn đã hiểu ngay tình huống.
Thường Tráng Tráng hoảng sợ lắc đầu liên tục, vô thức buông tay khỏi túi vải của Thường Tuy: "Không… không có! Ta chỉ… ta chỉ…"
Hắn lúng túng đến mức không thể bịa ra lý do nào hợp lý.
Tương Hòa Tụng không quan tâm đến hắn, ánh mắt dừng lại trên người Thường Tuy.
Y có vẻ đã sợ hãi đến cực điểm, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lưng tròng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của hắn, y lại xấu hổ quay mặt đi, vội vàng đưa tay quệt sạch nước mắt.
Tương Hòa Tụng bước đến trước mặt Thường Tuy, cúi xuống, rút khăn tay ra, dịu dàng lau đi vệt đỏ nơi khóe mắt y.
Hắn hơi tự trách bản thân. Nếu không vì đi đưa sách, có lẽ hắn đã không phát hiện ra chuyện này.
Rõ ràng ban nãy hắn đã đoán Thường Tuy có chuyện không ổn, nhưng lại không nghĩ sâu hơn.
Phía sau, Tống Tiểu Ngũ đang nghiêm khắc dạy dỗ Thường Tráng Tráng, cảnh cáo hắn sau này không được bắt nạt người khác nữa.
"Đa tạ Tụng ca."
Thường Tuy đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy cảm kích và tín nhiệm, nhưng động tác lại rất ngoan ngoãn, giống như sau khi bị từ chối và bị bắt nạt, y đã học cách trở nên hiểu chuyện hơn.
Tương Hòa Tụng nhíu mày.
Vừa bị ức hiếp xong, nếu lại để y một mình, có lẽ tâm trạng y sẽ càng u ám hơn.
Tống Tiểu Ngũ nói cũng có lý, hay là cứ dẫn y theo…
Trong lòng hắn chợt có chút do dự.
Phía sau, Tống Tiểu Ngũ vừa giơ nắm đấm đe dọa Thường Tráng Tráng một phen, bảo hắn sau này không được bắt nạt ai nữa.
Sau đó, hắn liếc qua, thấy vành mắt đỏ hoe của Thường Tuy, liền nhanh miệng hơn cả Tương Hòa Tụng, mạnh mẽ tuyên bố:
"Khóc lóc cái gì chứ? Xấu hổ ghê! Tiểu Ngũ ca dẫn ngươi lên núi chiều nay, đừng có khóc nữa!"
"Ta không khóc!"
Thường Tuy nghẹn ngào phản bác, giọng nói vẫn mang theo chút âm mũi. Y nghiêm mặt, cố chấp không chịu để lộ vẻ yếu đuối thêm chút nào nữa.
Tống Tiểu Ngũ đắc ý liếc nhìn Tương Hòa Tụng, như thể đang khoe khoang khả năng dỗ trẻ của mình.
Nhưng khi Thường Tuy kịp nhận ra lời Tống Tiểu Ngũ vừa nói, y lập tức tròn mắt, ngước nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, giọng nói đầy kinh ngạc:
"Thật sao? Tiểu Ngũ ca muốn dẫn ta lên núi?"
Mặc dù câu hỏi là dành cho Tống Tiểu Ngũ, nhưng ánh mắt Thường Tuy lại hướng về phía Tương Hòa Tụng.
晚了一步说出心中打算的相和颂微怔,心中涌出一股说不出的感受,点了点头。
"Đương nhiên là thật rồi."
Thường Tuy kéo tay áo của Tương Hòa Tụng, cam đoan: "Ta chắc chắn sẽ tự chăm sóc bản thân, không gây phiền phức cho các ngươi đâu."
Đứa nhỏ bám dính như keo, giống như vừa quên sạch những chuyện bị từ chối trước đó, giờ lại thấy bọn họ tốt vô cùng.
Tương Hòa Tụng đưa quyển sách trong tay cho Thường Tuy: "Về nhà ăn cơm đi, chiều bọn ta đến tìm ngươi."
"Ừm ừm." Thường Tuy ngoan ngoãn gật đầu liên tục.
Một chuyện vui vẻ đã khiến y quên mất cảm giác bị từ chối và bị bắt nạt trước đó. Y hớn hở vẫy tay chào tạm biệt, vui sướng chờ mong buổi chiều được họ đến tìm.
Thường Tuy cong môi vui vẻ trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, Thường thẩm trông thấy y như vậy liền cảm thấy kỳ lạ: "Có chuyện gì mà nhóc con vui thế?"
Thường Tuy đưa tay sờ khóe môi, phát hiện mình cười quá lộ liễu, miệng cứ nhếch lên mãi.
Y đương nhiên không thể nói với Thường thẩm chuyện Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ dẫn y lên núi, tránh để bà lo lắng. Bèn bình thản chớp mắt, thu lại cảm xúc: "Chiều nay Tụng ca dẫn ta đi chơi."
"Đi chơi tốt chứ sao!" Thường thẩm vốn lo lắng Thường Tuy suốt ngày vùi đầu vào học, ảnh hưởng đến sức khỏe, nên lập tức tán thành.
Thường Tuy ngọt ngào cười.
Thường thẩm tiếp tục nấu cơm. Bữa ăn ở thôn nhỏ thời cổ đại dù có cố gắng nấu kỹ thế nào thì cũng chỉ đơn giản vậy thôi. Thường Tuy theo thường lệ ăn một nửa là no, sau đó đi giúp bà cho gà ăn.
Những con gà mái cục tác chạy quanh chân y, mổ thức ăn lia lịa. Cái mùi hôi tanh mà ngày thường khiến y khó chịu hôm nay cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của y.
Y thực sự rất vui.
Lần này được lên núi cùng Tương Hòa Tụng, quan hệ giữa bọn họ nhất định sẽ có bước tiến lớn.
Dù sao thì bọn họ cũng đã trở thành những người có thể bí mật lên núi cùng nhau rồi.
Khi Thường Tuy đang rải thóc cho gà, đột nhiên trong đầu y vang lên âm thanh rung nhẹ của điện thoại.
Y lập tức thu lại niềm vui trong lòng. Đây là tín hiệu thông báo cập nhật mà y đã cài đặt. Chỉ cần cuốn sách y theo dõi có chương mới, điện thoại trong đầu sẽ hiện thông báo.
Y đổ nốt phần thóc trong rổ ra, sau đó kéo chiếc ghế nhỏ dưới mái hiên ngồi xuống, tập trung xem điện thoại trong đầu.
Một màn hình vuông nhỏ xuất hiện trong ý thức của y. Không ngoài dự đoán, cuốn tiểu thuyết mà y theo dõi đã được cập nhật.
Đúng là song hỷ lâm môn!
Không chỉ quan hệ với Tương Hòa Tụng có bước tiến, mà thời gian trong điện thoại cũng đã nhảy sang ngày hôm sau, nghĩa là sau nửa tháng, rốt cuộc truyện cũng có chương mới.
Không biết chương mới có nhắc đến việc bọn họ lên núi hôm nay không. Nếu y biết trước những gì sẽ xảy ra, chẳng phải có thể nắm chắc quyền chủ động trong tay sao?
Thường Tuy lập tức mở điện thoại ra, đọc từng chữ một, không bỏ sót câu nào.
Nhưng nội dung lại không như mong đợi.
Truyện không viết về chuyện hôm nay, mà lại kể lại những sự kiện xảy ra từ nửa tháng trước.
Chương trước của tiểu thuyết kết thúc bằng việc Tương Hòa Tụng lên núi săn bắn để rèn binh khí. Sau đó, truyện bắt đầu miêu tả những chuyện xảy ra sau khi hắn xuống núi.
Mở đầu chương mới là một đoạn đối thoại giữa Tương tú tài và Tương Hòa Tụng.
Tương Hòa Tụng hỏi cha mình có đỡ hơn chút nào chưa.
Tương tú tài đáp rằng ông không phải mắc bệnh thông thường, đợi thời cơ thích hợp là sẽ khỏi.
Tương Hòa Tụng không hiểu cha mình có ý gì. Nhưng từ sau khi ông lâm bệnh, sắc mặt lúc nào cũng ủ dột. Thấy cha không muốn nói thêm, hắn đành xách bát không rời đi.
Trên đường ra ngoài, hắn gặp cha của Thường Tuy, người đang dẫn theo Thường Tuy đến hỏi về tiền học phí.
Ngay tại đây, Thường Tuy cũng đọc được cách Tương Hòa Tụng nhìn nhận về bản thân y trong truyện.
Một đứa trẻ xinh xắn, đầu to hơn thân, làn da trắng nõn, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn khắp nơi. Khi chạm mắt hắn, đứa nhỏ liền nhoẻn miệng cười ngọt ngào, đáng yêu vô cùng.
Thường Tuy cứ nhìn chằm chằm vào cụm từ "đầu to hơn thân", một lúc lâu không thể rời mắt.
Ta đầu to hơn thân?
Thường Tuy phẫn nộ cúi xuống nhìn chính mình, mắt chạm đến lồng ngực nhỏ xíu của bản thân, trầm mặc một lát, sau đó lại bực bội ngẩng đầu lên.
Với điều kiện ăn uống ở cổ đại như thế này, ta không chết đói đã là may mắn lắm rồi!
Y phớt lờ đoạn này, tiếp tục đọc tiếp nội dung phía sau.
Tiểu thuyết tiếp tục miêu tả câu chuyện dưới góc nhìn của Tương Hòa Tụng, kể về việc cha của Thường Tuy đến hỏi về học phí và liệu có thể nhận Thường Tuy vào học hay không.
Tương Hòa Tụng ngồi trong gian phòng nhỏ, qua khe hở của cửa sổ gỗ, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Hắn nghe thấy cha mình hỏi Thường Tuy vài câu đơn giản, như đứa trẻ này bao nhiêu tuổi. Sau đó, hắn thấy cha bước đến trước mặt Thường Tuy, đưa tay xoa nhẹ lên đầu y.
Tương tú tài vốn lâu nay bệnh tật triền miên, ít khi lao động, vì vậy bàn tay ông vẫn trắng trẻo và thon dài. Lúc này, ông giống như một người cha hiền từ, xoa nhẹ lên mái tóc Thường Tuy, cuối cùng chậm rãi nói:
"Là một mầm non tốt."
Tấm cửa sổ bằng gỗ che khuất gương mặt của Tương tú tài, Tương Hòa Tụng không thể nhìn thấy biểu cảm của cha mình, nhưng hắn lại thấy rõ dưới bàn tay ông, Thường Tuy ngẩng khuôn mặt trắng trẻo lên, ánh mắt đầy vẻ ngây thơ và nghi hoặc.
Sau đó, câu chuyện tiếp tục miêu tả từ góc nhìn của Tương Hòa Tụng, rằng hắn biết câu "mầm non tốt" mà cha hắn nói không phải ám chỉ một đứa trẻ giỏi đọc sách, mà là một người có tư chất tu luyện.
Bàn tay cha đặt trên đầu Thường Tuy có lẽ là để kiểm tra xem y có linh căn hay không.
Bởi vì năm xưa, trước khi truyền thụ công pháp cho hắn, cha hắn cũng từng làm như vậy.
Đọc đến đây, Thường Tuy bất giác nín thở, sau đó lại cẩn thận đọc lại hai dòng này một lần nữa.
Không nhìn nhầm.
Ngay từ khi tiếp cận Tương Hòa Tụng, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu không có linh căn thì mọi kế hoạch đều thành công cốc.
Thế nhưng, chương tiểu thuyết này lại giúp y hoàn toàn yên tâm.
Y có linh căn.
Tất cả những nỗ lực của y cho đến giờ phút này không phải vô nghĩa.
Bất ngờ biết được điều này, ngoài sự vui sướng, Thường Tuy lại càng trở nên bình tĩnh hơn.
Bởi vì y vẫn chưa hiểu rõ mối liên hệ giữa cuốn tiểu thuyết và thế giới này.
Là tác giả đã tạo ra thế giới này, hay tác giả chỉ đang quan sát và ghi chép lại?
Y không biết.
Thường Tuy tiếp tục đọc.
Tiểu thuyết viết đến đây, y nhận ra chương này mình chính là nhân vật trung tâm.
Những việc y đã làm gần đây đều được thuật lại trong truyện.
Sau khi nhập học, vì gia cảnh nghèo khó, y chăm chỉ luyện chữ để có thể chép sách kiếm tiền, Tương Hòa Tụng đã giúp y.
Vì ngưỡng mộ Tương Hòa Tụng, y chủ động ngồi cạnh hắn, nhờ vậy mà hắn cũng giúp y lập kế hoạch học tập và viết chú giải.
Trong lúc đó, truyện cũng đan xen những phân cảnh Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ bán thịt thú với giá cao, rồi thời gian trôi qua nửa tháng, và câu chuyện đã tiến đến hiện tại.
Sau đó, tiểu thuyết thuật lại toàn bộ những gì y vừa làm.
Lấy lui làm tiến, tỏ vẻ đáng thương để thuyết phục Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ đưa y lên núi.
Trên các ứng dụng đọc sách hiện đại, phía dưới đoạn văn thường có các bình luận của độc giả dưới dạng bong bóng nhỏ.
Thường Tuy vốn ít khi mở phần bình luận, nhưng lần này, y bất ngờ phát hiện số lượng bong bóng nhỏ phía sau đoạn này dày đặc bất thường.
Y cảm thấy kỳ lạ, bèn mở phần bình luận ra, bảng bình luận của độc giả lập tức hiện lên.
[Nhân vật này là ai đây?]
[Có phải phản diện không vậy?]
[Tên nhóc này đang dùng đạo đức để ràng buộc người khác à?]
[Tôi cứ có cảm giác như đang nhìn thấy một bông hoa trắng nhỏ, giả vờ đáng thương rất giỏi.]
[Mọi người đừng quá đáng thế, cũng đâu phải lỗi của nó khi bị bắt nạt.]
[Nam chính rõ ràng không muốn dẫn nó lên núi, vậy mà chỉ cần tỏ vẻ tội nghiệp một chút là hắn liền thỏa hiệp. Đúng là 666, còn mạnh miệng nói bản thân sẽ không kéo chân sau, có chút tự nhận thức nào không vậy?]
---
(Ghi chú: "666" là tiếng lóng trên mạng Trung Quốc, mang ý nghĩa ca ngợi, kiểu như "đỉnh quá" nhưng trong ngữ cảnh này là mỉa mai.)
Bình luận đó nhận được rất nhiều lượt thích.
Thường Tuy thản nhiên nhìn lướt qua phần bình luận. Nếu bọn họ biết y cố ý dàn xếp để bị bắt nạt, e là còn tức điên hơn.
Y cũng hiểu tại sao họ lại phản cảm như vậy.
Nếu nghĩ kỹ lại, những gì y làm thực ra cũng hợp tình hợp lý. Ban đầu tỏ ra đáng thương để thể hiện bản thân là một người lương thiện, sau đó đáp lại bằng sự cảm kích, mang lại giá trị cảm xúc cho nam chính.
Mọi thứ đều do nam chính tự nguyện giúp y, vậy thì cũng chẳng thể gọi là "đạo đức trói buộc" được.
Nghĩ vậy, Thường Tuy lật lại những trang trước đó để xem phần bình luận khi y lần đầu giả vờ đáng thương.
Ở đó cũng có vài bong bóng bình luận, tuy không nhiều nhưng vẫn có. Quả nhiên, phần lớn đều là những bình luận tích cực.
[Đứa bé vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo, nếu là một bé gái thì tốt biết bao!] Cái này thì miễn bàn.
[Giúp người tốt quá, ta thích xem mấy cảnh thế này. ]
[Nam chính lại có thêm một tiểu đệ rồi.]
Rõ ràng, việc giúp đỡ người yếu thế và nhận lại lòng biết ơn khiến con người cảm thấy thỏa mãn.
Thường Tuy đóng phần bình luận, tiếp tục mở phần nam chính giúp đỡ y lần thứ hai.
Lần này, phần bình luận vẫn rất ôn hòa.
Chỉ đến lần thứ ba, khi y đi ngược lại mong muốn của nam chính, lợi dụng lòng tốt của hắn để được theo lên núi, phản ứng của độc giả mới bắt đầu trở nên gay gắt.
Suy cho cùng, điều khiến độc giả phản cảm không phải là việc y giả vờ đáng thương, mà là vì y đã dùng điều đó để khiến nam chính thay đổi quyết định một quyết định vốn có lợi cho hắn.
Độc giả nhìn nhận câu chuyện từ góc độ của nam chính.
Họ muốn một tiểu đệ biết tung hô nam chính, chứ không phải một kẻ có thể gây bất lợi cho hắn.
Thường Tuy không bận tâm độc giả nghĩ gì.
Y chỉ cần giành được hảo cảm của nam chính là đủ.
Điều duy nhất y lo lắng chính là vấn đề diễn xuất.
Dù sao, trước đây y chưa từng đóng kịch, mà phải đóng vai một đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu, rụt rè quả thực hoàn toàn khác với tính cách thật của y.
Tuy nhiên, độc giả cũng đã vô tình nhắc nhở y một điều quan trọng
Dùng sự đáng thương để thay đổi quyết định của nam chính có thể dùng một hai lần, nhưng không thể lạm dụng quá nhiều.
Nếu không, đó thực sự sẽ trở thành "đạo đức trói buộc".
Xác nhận rằng diễn xuất của mình vẫn ổn, Thường Tuy lật trang, tiếp tục đọc.
Những dòng chữ màu đen hiện lên trong mắt y.
Vừa nhìn thấy nội dung, Thường Tuy khựng lại ngay lập tức.