Mọi người cũng để lại ấn tượng đầu tiên không tệ.

Thường Tuy để chuyện này lại cho bản thân sau này lo lắng, vì bọn họ đã đến nơi.

Nói là lên núi hái nấm, nhưng vì tất cả đều còn nhỏ, ngay cả đám lớn hơn cũng chỉ dẫn họ đến chỗ hơi cao hơn chân núi một chút để hái, đồng thời để lại một đứa lớn hơn trông chừng.

Còn những người khác thì hào hứng đi theo Tống Tiểu Ngũ lên núi, cùng nhau đặt bẫy, hái quả và săn bắt.

Thường Tuy là một trong những người đi hái nấm.

Y nhìn đám nấm mọc đầy trên núi, thầm nghĩ, chênh lệch ba tuổi đúng là không chơi cùng nhau được, Tương Hòa Tụng đi săn, còn y đi hái nấm.

Bóng dáng Tương Hòa Tụng và mọi người dần khuất xa.

Con nhà nghèo trưởng thành sớm, ai cũng cắm đầu hái nấm, Thường Tuy cũng cúi đầu làm việc chăm chỉ.

Chiếc ba lô nhỏ dần được lấp đầy.

Mặt trời lên cao, xua tan hơi lạnh trên núi, trán Thường Tuy cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

Tiểu Hầu Tử sống gần Thường Tuy, biết y có sức khỏe không tốt nên bảo y ngồi xuống nghỉ một lát.

Thường Tuy không từ chối, y ngồi dưới bóng cây, uống nước trong túi đeo nhỏ, từ từ bổ sung thể lực.

Đúng lúc này, một nhóm trẻ con chạy đến bên cạnh Tiểu Hầu Tử, cùng hái nấm với nó.

Thường Tuy và Tiểu Hầu Tử chọn chỗ tốt, cành lá rậm rạp, khí hậu ẩm ướt, nên nấm mọc rất nhiều, những đứa trẻ hái hết chỗ khác xong sẽ kéo đến đây.

Tiểu Hầu Tử không phải loại người ích kỷ, thấy có người đến thì hơi nhường qua một chút, để họ có đủ không gian hái.

Nhưng khi nó đang cúi người hái thì một cái bóng lù lù tiến tới, chắn ngay lối hái của nó.

Tiểu Hầu Tử không để tâm, tiếp tục né qua bên cạnh, nhưng không ngờ từ hướng khác, một đứa trẻ khác lại đụng vào vai nó.

Tiểu Hầu Tử bị đẩy ngã sấp xuống đất, nấm trong giỏ văng tung tóe.

Thường Tuy bị thu hút sự chú ý.

“Này, các ngươi làm gì vậy! Bên cạnh còn nhiều chỗ lắm, không hái mà cứ chen chỗ ta làm gì?” Tiểu Hầu Tử cau mày khó chịu, có phần ấm ức.

Hai đứa trẻ va vào Tiểu Hầu Tử không nói gì, lúc này lại có hai đứa khác tiến đến, đứng bên cạnh tên béo cầm đầu.

Tên béo dẫn theo ba tên nhóc đàn em, liếc xéo Tiểu Hầu Tử, ngang ngược nói.

“Ai bảo ta chen ngươi? Ta cũng đang hái nấm thôi, ngươi kêu la cái gì, ô, chẳng lẽ ngươi muốn ăn một mình, không cho chúng ta tới sao?”

Ba tên nhóc theo phe tên béo lập tức hùa theo, “Đồ keo kiệt!”

“Đồ keo kiệt!”

Bọn nhóc đồng thanh hét lên, còn có chút giọng trẻ con non nớt.

“Các ngươi bắt nạt người khác!” Tiểu Hầu Tử tức tối, nước mắt lưng tròng.

Thường Tuy thấy vậy, lo lắng Tiểu Hầu Tử bị bắt nạt, liền cất ống nước vào túi đeo rồi đứng lên, định ngăn cản trước khi có đánh nhau.

Đúng lúc này, bạn bè của Tiểu Hầu Tử cũng ở gần đó, nghe tiếng bèn chạy đến, đứng chắn trước Tiểu Hầu Tử, cảnh cáo đám nhóc kia: “Các ngươi muốn làm gì? Đại ca Thường Ngôn đang ở gần đây đó, đừng hòng bắt nạt người khác.”

Tên béo bĩu môi, “Ai bắt nạt các ngươi chứ, rõ ràng các ngươi chiếm chỗ không cho chúng ta hái nấm.”

“Đồ keo kiệt.”

“Đừng tưởng nịnh nọt nói vài câu là lấy lòng được Tống Ngũ ca, cái gì cũng thiên vị các ngươi.”

“Đúng đúng.”

Nghe tới đây, Thường Tuy cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn chúng đến gây chuyện với Tiểu Hầu Tử.

Trẻ con trông nhỏ tuổi, nhưng lòng dạ lại không đơn giản, nhất là trong thời đại vật tư khan hiếm, từng cây kim, sợi chỉ cũng đủ để bọn nhóc tranh giành tính toán.

Trước khi lên núi, Tiểu Hầu Tử không nhịn được thèm, xin Tương Hòa Tụng ít kẹo, Tương Hòa Tụng liền đưa hết số kẹo mang theo cho nó, để nó chia cho mọi người.

Tiểu Hầu Tử nhận được kẹo liền tự nhiên chia cho đám bạn thân thiết của mình.  

Không sợ thiếu, chỉ sợ không đều, kẹo của Tương Hòa Tụng vốn đã không đủ để chia cho tất cả bọn trẻ, lại thêm Tiểu Hầu Tử cũng muốn ăn thêm hai viên, thế là có đứa không được phần.  

Tên béo và đám nhóc cùng phe vốn dĩ không thân với Tiểu Hầu Tử, không được chia kẹo nên thấy bất mãn, cảm giác mình chịu thiệt, nhìn Tiểu Hầu Tử càng thấy ngứa mắt, thế là bày ra trò này.  

Thường Tuy đương nhiên đứng về phía Tiểu Hầu Tử, một số tài nguyên vốn chỉ có bấy nhiêu, không tự mình tranh thủ thì đương nhiên chẳng có gì cả.  

Hai nhóm trẻ con, một bên là Tiểu Hầu Tử và bạn bè, một bên là tên béo và đồng bọn, tranh luận đến đỏ mặt tía tai.  

Thường Tuy không phí sức cãi cọ, chỉ chờ đúng thời điểm, trong lúc cả hai phe đang thở dốc, y cố tình lên tiếng:  

“Tiểu Hầu Tử, đừng ồn ào nữa, Tống Ngũ ca vốn thích bọn ta hơn. Đợi Tống Ngũ ca xuống núi, bọn ta đem hết nấm trong giỏ tặng cho huynh ấy, sau này để Tống Ngũ ca không chơi với bọn chúng nữa.”  

Trẻ con cãi nhau chẳng theo quy tắc nào, ai cũng chỉ lo hét to hơn đối phương, liên tục lặp lại câu “Ngươi bắt nạt người khác!”, “Ngươi muốn ăn một mình!”... Nhưng lời của Thường Tuy vừa thốt ra đã đâm trúng điểm yếu, như một nhát dao chọc thẳng vào tim gan đám nhóc phe tên béo.  

Đám trẻ lập tức bùng nổ.  

“Ngươi nói bậy! Tống Ngũ ca chẳng hề thích bọn ngươi!”  

“Các ngươi giở trò đê tiện, còn dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy!”  

“Đồ tiểu nhân gian trá!”  

Toàn là những lời phẫn nộ chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.  

Thường Tuy suýt bật cười, câu thành ngữ này dùng đúng là đáng yêu thật.  

Tiểu Hầu Tử chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra, không còn gào lên nữa, chỉ kiêu ngạo nói: “Tống Ngũ ca đúng là thích bọn ta hơn.”  

Tên béo và đồng bọn tức đến phát điên, chỉ biết gào lên “Đồ tiểu nhân gian trá!”.  

Thường Tuy thầm nghĩ: Lá phổi tốt thật.  

Thế là hai phe trẻ con, chẳng ai nhường ai, lại tiếp tục chí chóe thêm một trận.  

May mà đúng lúc này, đứa trẻ lớn trông chừng bọn chúng quay lại, cuộc chiến giữa Tiểu Hầu Tử và tên béo rốt cuộc cũng tạm dừng.  

Tất cả đều dồn sức hái nấm, không ai nói chuyện nữa, như thể muốn xem ai hái được nhiều hơn.  

Thường Tuy nghỉ ngơi một lát rồi cũng tiếp tục hái.  

Gần trưa, trước khi mặt trời lên đỉnh đầu, đám thiếu niên đi săn trên núi cũng lần lượt trở về, tràn đầy hứng khởi, nhưng phần lớn là tay không.  

Bọn trẻ hái nấm vừa thấy bọn họ lập tức vui vẻ chạy tới, vây quanh những huynh trưởng quen thuộc, tò mò hỏi han.  

Thường Tuy đặc biệt chú ý đến Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ.  

Tương Hòa Tụng cũng đeo một cái giỏ, phần đáy nặng trĩu kéo giỏ xuống thấp, có vẻ bên trong có đặt con mồi, nhưng không nhìn ra là thứ gì.  

Tống Tiểu Ngũ thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt y, liền vẫy tay gọi y qua.  

Thường Tuy cũng không khách sáo, trực tiếp bước đến.  

Tống Tiểu Ngũ đặt giỏ xuống, lấy từ trong giỏ nhỏ ra một con thỏ xám xịt.  

“Tống Ngũ ca nói được làm được, thế nào? Có thích thỏ con không?”  

Tống Tiểu Ngũ có làn da màu lúa mạch tràn đầy sức sống, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, không chút giấu giếm sự yêu thích dành cho Thường Tuy.  

Bảo sao Tống Tiểu Ngũ có thể vững vàng đứng đầu bảng “Đại ca được yêu thích nhất trong thôn”, người này, đúng là kiểu hành động thẳng thắn!  

Quả nhiên, không hổ danh là nam phụ số một.  

Thường Tuy nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai tay đón lấy con thỏ còn mang theo mùi cỏ xanh, không giấu nổi vẻ thích thú, nở nụ cười ngọt ngào.  

“Thích! Tống Ngũ ca, huynh thật lợi hại!”  

Tống Tiểu Ngũ càng thêm đắc ý.  

“Đương nhiên rồi, ngươi cũng phải xem thử xem Tống Ngũ ca của ngươi là ai chứ!”  

Ngay khi khóe môi Tống Tiểu Ngũ càng nhếch càng cao, Thường Tuy vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn.  

“Cảm ơn Tống Ngũ ca~” Y dùng giọng điệu càng thêm thân thiết, nhớ đến chuyện mâu thuẫn giữa Tiểu Hầu Tử và đám trẻ kia, bèn mỉm cười nói: “Tống Ngũ ca đã tặng ta thỏ con, vậy ta cũng chia một nửa số nấm ta hái được cho Tống Ngũ ca nhé.”  

Y mở túi vải của mình, định đổ số nấm bên trong vào giỏ của Tống Tiểu Ngũ.  

“Không cần đâu, nhà ta không thiếu.” Tống Tiểu Ngũ giơ tay ngăn lại, nhưng không thể cản nổi quyết tâm của Thường Tuy.  

Vốn dĩ y chỉ mang theo một chiếc túi vải nhỏ, không thể hái nhiều như người khác, giờ lại đổ đi một nửa, trong túi chỉ còn lại ít ỏi.  

“Tống Ngũ ca có là của Tống Ngũ ca, còn đây là ta tặng riêng cho huynh.” Thường Tuy kiên định, mỉm cười nói: “Tống Ngũ ca đừng chê ít nhé.”  

Tống Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn Thường Tuy, lần này, hắn thực sự đã ghi nhớ y.  

Nếu nói tặng thỏ con cho Thường Tuy ban đầu chỉ là một cách dỗ dành trẻ con, thì khi nhận được món quà hồi đáp này, hắn mới nhận ra Thường Tuy không phải thích hắn vì lợi ích.  

Dù hắn có tiếng nói nhất trong đám thiếu niên trong thôn, nhưng hắn hiểu rõ, đa số đi theo hắn vì có lợi, còn người thực sự không tính toán thiệt hơn với hắn, chỉ có mỗi Tương Hòa Tụng.  

Bây giờ, hắn thấy được khả năng ấy trên người Thường Tuy, bỗng dưng cảm thấy có chút thích tiểu tử này thật rồi.  

Hắn không từ chối tấm lòng của Thường Tuy.  

“Tốt lắm, Tiểu Tuy, sau này Tống Ngũ ca sẽ che chở cho ngươi.”  

Thường Tuy khẽ cười bẽn lẽn, nhưng lại cố ý liếc sang phía Tương Hòa Tụng.  

Từ lúc y và Tống Tiểu Ngũ trò chuyện, hắn vẫn đứng bên cạnh quan sát, không nói lời nào, khi bắt gặp ánh mắt của y, Tương Hòa Tụng vẫn mỉm cười ôn hòa, đôi mắt cong cong, không để lộ bất cứ suy nghĩ gì.  

Xem ra, muốn lấy lòng Tương Hòa Tụng, đúng là đường còn dài lắm.  

Thường Tuy không nán lại lâu bên Tống Tiểu Ngũ, y nói muốn đi khoe với bằng hữu của mình rồi rời đi.  

Y ôm thỏ con, cố ý quay về phía đám trẻ bên phe tên béo, mím môi cười, gương mặt lộ rõ vẻ khoe khoang mà đứa trẻ nào cũng nhận ra.  

Mặt tên béo và đám bạn đỏ bừng.  

Vừa nãy, khi nghe Thường Tuy nói vậy, chúng còn không tin—ai lại đi dâng tặng số nấm mình vất vả hái được cho người khác chứ? Nhưng rồi tận mắt chứng kiến cảnh y đổ nấm vào giỏ của Tống Tiểu Ngũ…  

Sắc mặt tên béo lập tức tái xanh.  

Thường Tuy ngốc quá đi mất!  

Mấy đứa trẻ bên cạnh bắt đầu do dự nhìn hắn.  

Giờ sao đây? Mặc dù Thường Tuy ngốc, nhưng chỉ có y tặng nấm cho Tống Ngũ ca, bọn chúng thì không. Thế chẳng phải Tống Ngũ ca sẽ thích y hơn sao?  

Lần sau nếu có kẹo hay thỏ con, chẳng phải sẽ lại chỉ cho Thường Tuy sao?  

Mặt tên béo hết xanh lại trắng, trắng lại xanh, cuối cùng hắn nghiến răng, dậm chân, ôm giỏ chạy thẳng đến chỗ Tống Tiểu Ngũ.  

Tống Tiểu Ngũ đang khoe khoang với Tương Hòa Tụng về việc bản thân được yêu thích thế nào, bỗng thấy một bóng người vụt qua.  

Hắn quay lại thì thấy Thường Tráng Tráng lao về phía mình.  

Thường Tráng Tráng chính là tên béo.  

Tống Tiểu Ngũ thoáng ngẩn ra.  

Thường Tráng Tráng đứng trước mặt thần tượng, bối rối đến nói lắp, “Tống Ngũ ca, nấm ta hái… cũng tặng huynh!”  

Hắn mở giỏ của Tống Tiểu Ngũ ra, cẩn thận bưng giỏ của mình lên, chuẩn bị đổ hết vào trong.  

Thường Tráng Tráng đã ra quyết tâm, hắn nghĩ, Thường Tuy chỉ tặng có nửa túi nấm, còn hắn tặng cả giỏ lớn, thế nào cũng sẽ được Tống Ngũ ca thích hơn.  

Tống Tiểu Ngũ: “……?”  

Tương Hòa Tụng đứng bên cạnh: “……?”  

Đám trẻ con theo phe tên béo thấy vậy, dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn hùa theo, la hét muốn tặng nấm cho Tống Tiểu Ngũ.  

Có vài đứa nhóc có chút tính toán riêng, so với thỏ con, chúng càng thèm kẹo hơn, thế là lén chạy đến chỗ Tương Hòa Tụng, muốn tặng nấm cho hắn.  

Tuy hơi tiếc rẻ, nhưng bọn chúng cũng không đem hết mà bắt chước Thường Tuy, chỉ tặng một nửa.  

Đám ca ca của bọn trẻ đứng bên cạnh nhìn cảnh này, thấy mấy đứa đệ đệ ngốc nghếch của mình dâng hết nấm hái được cho người khác, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.  

Tương Hòa Tụng nhìn bầy trẻ con hào hứng trước mặt mà đau cả đầu. So với Thường Tuy, hắn càng quen thuộc với những đứa trẻ hay chạy loạn trong thôn này hơn.  

Trước đây, bọn chúng chưa từng như vậy.  

Không hiểu sao, Tương Hòa Tụng lại nhớ đến Thường Tuy—đứa trẻ đầu tiên dâng nấm cho Tống Tiểu Ngũ.  

Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, nơi Thường Tuy đang đứng lẫn trong đám trẻ.  

Bóng dáng nhỏ bé của y nổi bật giữa những đứa trẻ nghịch ngợm, vẻ ngoài tinh xảo như tượng ngọc, trắng trẻo mềm mại như viên bánh trôi bóc vỏ. Đứng dưới bóng cây, trong ánh mắt y lóe lên tia tinh quái đầy hứng thú.  

Tương Hòa Tụng khẽ nhếch môi.  

Ở một góc khác.  

Tiểu Hầu Tử nhìn tên béo bắt chước Thường Tuy, vừa há hốc mồm kinh ngạc, lại vừa lo lắng bất an: “Chết tiệt, hắn lại bắt chước ngươi!”  

“Có sao đâu.”  

“Không được, chúng ta không thể để thua bọn hắn!” Tiểu Hầu Tử bất mãn, định vác giỏ nấm chạy qua đó.  

Thường Tuy lập tức kéo nó lại.  

“Không cần đâu, giỏ của Tống Ngũ ca và Tương đại ca sắp đầy rồi.”  

Tiểu Hầu Tử bĩu môi không vui, cảm thấy rõ ràng là Thường Tuy tặng Tống Tiểu Ngũ đầu tiên, vậy mà cuối cùng lại để bọn tên béo chiếm tiện nghi.  

Thường Tuy bật cười.  

Có gì đâu chứ.  

Tương Hòa Tụng không ngốc, công lao này chỉ có thể được tính cho ta mà thôi.  

Nam phụ trời sinh có thiên phú lấy lòng người khác, ta cũng không thể tụt lại phía sau.  

Sau một hồi nhốn nháo, Tống Tiểu Ngũ không nhận toàn bộ số nấm của tên béo, chỉ tượng trưng lấy một nắm từ giỏ của mỗi đứa trẻ, nhưng dù vậy, hắn và Tương Hòa Tụng cũng đã lấp đầy phần trống trong giỏ.  

Gần đến giờ cơm trưa, mọi người tụ tập lại với các huynh đệ, muội muội của mình, cùng nhau xuống núi.  

Thường Tuy cúi đầu cặm cụi hái nấm cả buổi sáng, thể lực cũng cạn kiệt, bước chân lảo đảo, chỉ im lặng theo đoàn người về thôn.  

Trở về đến đầu thôn, mọi người dần dần tách ra, thân thể y vốn yếu, buổi sáng còn ổn, nhưng sau một buổi sáng bận rộn, mang theo nửa túi nấm xuống núi, đến khi về đến nhà, sắc mặt đã tái nhợt đi vài phần.  

Thường thẩm đang ngồi trước cửa vá may, đợi y về, vừa nhìn thấy bộ dạng này của y, lập tức đau lòng không thôi.  

“Nhóc con, sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?”  

Thường thẩm vội vàng lấy khăn lau mồ hôi cho Thường Tuy, bưng nước lên, lại giúp y tháo túi đeo xuống.  

Thường Tuy muốn tự làm, nhưng không đấu lại được bà mẹ lo lắng của mình.  

Y bưng bát nước lớn, cẩn thận nhấp từng ngụm nhỏ, bỗng nghe thấy giọng nói tức giận của Thường nhị nương từ mấy nhà bên vọng tới, như lưỡi dao sắc lẹm chém qua không trung.  

“Nấm hái về không phải để ăn, ngươi còn không cho ta đụng vào?”  

Một đứa trẻ hét lên một tiếng, liều mạng ôm chặt giỏ nấm: “Không được không được! Ta đã nói với Tống Ngũ ca rồi, ngày mai huynh ấy lên trấn, sẽ giúp ta đổi nấm lấy kẹo!”  

“Cái gì! Ta thấy ngươi muốn ăn đòn rồi! Ăn kẹo ăn kẹo, ngươi sao lại tham ăn như vậy! Mau đưa nấm đây cho ta!”  

Thường nhị nương tức đến dựng ngược lông mày. Xem ra A Hổ khó tránh khỏi một trận đòn rồi.  

A Hổ là một trong những tên theo phe tên béo. Trẻ con vốn không giỏi giấu giếm, bọn chúng tặng nấm cho Tương Hòa Tụng thực ra là để đổi lấy kẹo, nhưng khi bị từ chối, có vài đứa không nhịn được, lẩm bẩm nói ra ý định của mình.  

Tương Hòa Tụng nghe ra mục đích của bọn trẻ, liền bảo rằng ngày mai Tống Tiểu Ngũ lên trấn, có thể giúp chúng đổi nấm lấy kẹo.  

Nghe vậy, bọn trẻ mới không tiếp tục quấn lấy hắn nữa.  

A Hổ nhà Thường nhị nương hẳn là một trong số những đứa thèm kẹo kia.  

Thường thẩm nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà bên, lại nhìn số nấm trong tay, đau lòng nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của con trai:  

“Nhóc con, mai mẹ cũng đổi kẹo cho con ăn nhé!”  

Số nấm Thường Tuy hái được ít, chắc chắn không đủ để đổi kẹo, Thường thẩm lo con trai mình sẽ buồn nên định bỏ tiền ra bù vào.  

“Không cần đổi kẹo, để mẹ ăn đi.” Thường Tuy đâu phải trẻ con thực sự, hơn nữa Thường thẩm luôn thương y, thường xuyên mua kẹo và bánh ngọt cho y, y chẳng hề thiếu đường trong khẩu phần ăn.  

Thường thẩm xoa đầu con trai, nhìn y ôm bát nước lớn còn to hơn cả khuôn mặt nhỏ nhắn, uống từng ngụm chậm rãi, lòng bà chợt nhói đau.  

Bà thương con không được khỏe mạnh như những đứa trẻ khác, không chạy nhảy năng động, nhưng cũng tự hào vì con ngoan ngoãn hiểu chuyện.  

Sáng nay, khi Thường Tuy đeo chiếc túi vải nhỏ đi ngang qua bờ sông, bị mấy bà thím lắm chuyện trông thấy, bọn họ cười cợt bảo con trai bà không giống người ta đeo giỏ, rồi bàn tán rằng chắc chắn thằng bé yếu ớt, hái chẳng được bao nhiêu nấm.  

Việc con trai sức khỏe yếu vốn là nỗi đau trong lòng bà, vừa nghe thấy những lời đó, bà lập tức nổi giận, cãi nhau với bọn họ mấy câu, sau đó giặt đồ vội vàng rồi về nhà.  

Về đến nhà càng nghĩ càng tức.  

Nhưng con trai bà có thân thể yếu thì sao chứ? Không nói đến việc dạo gần đây sức khỏe nó đã dần khá lên, chỉ riêng tấm lòng hiếu thảo này, có mấy đứa trẻ trong thôn sánh bằng?  

Thường thẩm vừa tự hào vừa đau lòng, nghĩ rằng những gì con cái nhà khác có, con trai mình cũng nhất định phải có. Bà chẳng buồn quan tâm đến việc Thường Tuy từ chối, trong lòng đã quyết định, hai ngày nữa đi chợ, nhất định phải mua kẹo về cho con trai, thậm chí còn phải đổi nhanh hơn, nhiều hơn Tống Tiểu Ngũ!  

Tất nhiên, nấm mà con trai bà hái về cũng không thể lãng phí được.  

“Đúng là con ngoan của mẹ, tối nay mẹ xào nấm cho con ăn.”  

Thường thẩm lại có một ngày thương con đến nhói lòng.  

Nếu Thường Tuy biết suy nghĩ trong đầu mẹ mình, e rằng y sẽ dở khóc dở cười mất.  

Vận động mạnh xong vốn không nên uống nước nhanh, sẽ không tốt cho dạ dày đâu.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play