Lần cập nhật này rất nhiều, có đến bảy chương.

Thường Tuy nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, bên này y vừa trải qua một đêm, vậy mà thời gian trên điện thoại đã trôi qua một tuần.

Xem ra sự chuyển đổi tốc độ thời gian giữa hai bên đã từ giai đoạn chậm sang giai đoạn nhanh.

"Giai đoạn chậm" và "giai đoạn nhanh" là những cái tên mà Thường Tuy đặt cho sự thay đổi tốc độ thời gian giữa hai thế giới. Khi thời gian trên điện thoại trôi nhanh hơn thời gian thực tế, y gọi đó là "giai đoạn nhanh". Ngược lại, khi thời gian trên điện thoại chậm hơn thời gian thực, y gọi đó là "giai đoạn chậm".

Đối với y, đây là một tin tốt. Thời gian trên điện thoại trôi nhanh hơn, đồng nghĩa với việc y có thể thu thập được nhiều thông tin hơn từ tiểu thuyết.

Thường Tuy đầy mong đợi mở điện thoại lên.

Lần cập nhật trước kết thúc khi Tương Hòa Tụng giết chết thanh xà, sau đó tình tiết tiếp diễn hoàn toàn trùng khớp với những gì y đã trải qua.

Tiểu thuyết mô tả câu chuyện hôm qua bằng ngôn ngữ văn tự. Họ phát hiện ra nhân sâm, họ vui mừng vì sự xuất hiện của nhân sâm, vội vàng thu hoạch cỏ Lạp Diệp.

Mặc dù đó đều là những sự việc y đã trải qua, nhưng góc nhìn trong tiểu thuyết lại có nhiều điểm khác biệt so với góc nhìn của y.

Bởi vì tiểu thuyết được viết từ quan điểm của Tương Hòa Tụng, ví dụ như y không hề biết Tống Tiểu Ngũ khi nhìn thấy nhân sâm lại nghĩ ngay đến chuyện đổi lấy vũ khí mới, càng không biết ý nghĩ đầu tiên của Tương Hòa Tụng khi nhìn thấy nhân sâm lại là: “Nếu Tiểu Tuy đã phát hiện ra nhân sâm, vậy nhà y chắc sẽ không phải lo lắng về tiền bạc nữa.”

Đọc đến đây, ngay cả Thường Tuy cũng không khỏi sững sờ.

Khi phát hiện ra cây nhân sâm đầu tiên, ngay cả Tống Tiểu Ngũ cũng nghĩ đến việc có thể nhận được lợi ích gì từ nhân sâm quý giá này, vậy mà ý nghĩ đầu tiên của Tương Hòa Tụng lại là chuyện gia đình y.

Hoàn toàn không có chút nào nghĩ đến việc muốn chiếm nó cho riêng mình.

Thường Tuy cảm thấy phức tạp trong lòng, không thể không thừa nhận rằng, bất kể sau này ra sao, hiện tại Tương Hòa Tụng thực sự là một người cực kỳ lương thiện.

Y tiếp tục đọc, những sự kiện tiếp theo cũng hoàn toàn trùng khớp với ký ức của y: họ phát hiện ra thêm nhiều nhân sâm hơn, phấn khích đào lấy chúng mà quên cả đề phòng, rồi trên đường trở về mới chợt nhận ra môi trường xung quanh đã thay đổi.

Lật sang trang tiếp theo, ngay lập tức tình tiết chuyển sang việc họ chạm trán với yêu quái nhân sâm, bị nó dọa sợ, sau đó gặp phải cự xà và bước vào trận chiến với nó…

Cảnh chiến đấu kéo dài hơn một chương.

Tốc độ của Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ rất nhanh, lúc đó y ở trên cây, chỉ kịp nhìn thoáng qua mà không theo kịp. Đến khi đọc tiểu thuyết với từng phân đoạn chi tiết, y mới nhận ra tình thế lúc đó nguy hiểm đến nhường nào.

Nhìn những dòng chữ, y như thể một lần nữa rơi vào tình cảnh nguy hiểm khi ấy, trái tim cũng theo đó mà treo lơ lửng.

Tương Hòa Tụng bị hất văng vào thân cây, hóa ra cú đánh đó không hề nhẹ, không chỉ khiến nội lực hắn rối loạn, mà ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng bị tổn thương.

Hắn nằm rạp xuống đất, cả người tê dại, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Hắn nghe thấy tiếng hét thảm của Tống Tiểu Ngũ, nhưng trong khoảnh khắc đó lại không thể nào đứng dậy được.

Tiếng hét của Tống Tiểu Ngũ càng lúc càng thê thảm. Hắn sốt ruột đến mức lửa giận bốc lên tận óc, nhưng vô luận thế nào cũng không thể lập tức đứng dậy.

Hắn gần như đã nghĩ rằng Tống Tiểu Ngũ sẽ bị nghiền chết trong đợt tấn công này. Trong lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng, nhưng không ngờ tiếng rên rỉ của Tống Tiểu Ngũ bỗng nhiên yếu dần. Hắn gắng gượng chống đỡ thân thể mình, trong ánh trăng nhợt nhạt, hắn nhìn thấy cảnh cự xà đang nuốt chửng nhân sâm.

Khoảnh khắc ấy, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tương Hòa Tụng bùng lên như ngọn lửa. Trong sát na, hắn bỗng hiểu rõ tất cả, quyết định mọi chuyện mà không hề do dự, ném nhân sâm đi để kéo dài sinh mạng cho Tống Tiểu Ngũ, sau đó dồn hết toàn bộ nội lực của mình, như tia chớp lao thẳng về phía cự xà đang ăn.

Mảnh vũ khí vỡ nát lướt qua phần bụng cự xà một cách trơn tru, máu lạnh của con thú bắn tung tóe lên khuôn mặt hắn. Nhưng biểu cảm trên mặt hắn không còn là sự ôn hòa thường thấy, mà là một sự lý trí lạnh lùng đến cực đoan.

Tác giả miêu tả trận chiến này vô cùng căng thẳng. Thường Tuy, người đã trực tiếp trải qua trận chiến đó, hoàn toàn bị cuốn vào từng con chữ. Khi ấy, y chỉ có cảm giác nhẹ nhõm vì thoát chết, và nỗi lo sợ cự xà sẽ đuổi theo.

Cho đến khi y được an toàn, đọc tiểu thuyết, nhìn qua lời miêu tả của tác giả, y mới thực sự cảm nhận được niềm vui chiến thắng lúc ấy.

Có lẽ độc giả cũng cảm thấy hứng thú, bởi ngay sau đoạn Tương Hòa Tụng phản công giành chiến thắng, bên dưới đã xuất hiện rất nhiều bình luận.

Thường Tuy không nhịn được mà bấm vào xem.

Quả nhiên, độc giả cũng đang reo hò phấn khích.

【Nam chính đỉnh quá!】

【Đồng đội tế thiên, pháp lực vô biên!】

【Tống Tiểu Ngũ: Nhất định phải đợi ta sắp chết rồi, ngươi mới bùng nổ sao?】  

【May mà Thường Tuy đến kịp, chuyện ném nhân sâm ta thật sự không ngờ tới.】  

【Hóa ra mục đích đưa Thường Tuy theo là vì điều này.】  

【Hắn chắc chắn không chỉ là một trợ thủ trong lúc nam chính chiến đấu, từ trận chiến này có thể thấy, sau này Thường Tuy hẳn sẽ có không ít đất diễn?】  

【Hắn đã tham gia vào cơ duyên rồi, sau này nam chính có thêm một tiểu đệ!】  

【Đọc tiếp rồi quay lại đây chỉ có thể nói rằng, người phía trước đoán đúng rồi, Thường Tuy có lẽ sẽ chưa xuống sân khấu trong một sớm một chiều đâu.】  

Cái gì mà "chưa xuống sân khấu trong một sớm một chiều" chứ!  

Thường Tuy đọc đến đây, hận không thể lập tức lật ngay ra sau để xem rốt cuộc tình tiết phía sau viết những gì.  

Nhưng y cố nhẫn nhịn, phải đọc theo trình tự thì mới hiểu rõ được. Một lát nữa là y sẽ đọc tới rồi, không cần vội vã vào lúc này.  

Y thở dài một hơi, không quan tâm thế nào, chuyện y ở trên cây giúp Tương Hòa Tụng thu hút sự chú ý của cự xà, cứu Tống Tiểu Ngũ là hoàn toàn đúng đắn.  

Ngươi xem, ngay cả những độc giả vốn không ưa y cũng đã thay đổi cách nhìn, nói rằng dẫn y theo là một quyết định chính xác.  

Độc giả luôn đứng ở lập trường của nam chính, cảm nhận của bọn họ đôi khi rất có khả năng chính là cảm nhận của nhân vật chính. Độc giả đã thay đổi cách nhìn, vậy chắc chắn Tương Hòa Tụng, người trực tiếp được y giúp đỡ, lại càng có thiện cảm với y hơn.  

Thường Tuy không thể chờ đợi được nữa, muốn biết diễn biến tiếp theo, không hề chần chừ mà tiếp tục đọc.  

Phần tiếp theo nói về việc sau khi bọn họ chạy trốn, lại một lần nữa gặp phải yêu quái nhân sâm.  

Sau khi xem xong cuộc đối đầu giữa họ và yêu quái nhân sâm, Thường Tuy nhanh chóng nhìn thấy phần mà y quan tâm nhất.  

— Những gì xảy ra sau khi điểm sáng xanh tiến vào thức hải của Tương Hòa Tụng.  

Y vốn tưởng rằng họ sẽ tiến vào thức hải của Tương Hòa Tụng để đối thoại, nhưng trong tiểu thuyết lại viết rằng, khi điểm sáng xanh tiến vào trong não của Tương Hòa Tụng, hắn lập tức mất trí nhớ.  

Hắn phát hiện mình mơ hồ đi vào một chiến trường, bản thân trở thành một binh sĩ giữa cuộc chiến.  

Mọi thứ xung quanh chân thực đến đáng sợ, vô số người lao về phía Tương Hòa Tụng, muốn giết hắn. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể cầm lấy thanh kiếm bên cạnh để chống cự, cho đến khi chém giết đến kiệt sức mà ngất đi.  

Ngay sau đó, Tương Hòa Tụng bất tỉnh rồi lại tỉnh dậy, lần này phát hiện mình đang ở trong một thư phòng rất lớn.  

Lúc này, hắn cũng nhớ ra bản thân đang ở trong cấm địa, thế nhưng giọng nói thần bí lại bảo hắn phải đọc sách, chỉ có một cơ hội để đọc, sau đó dựa theo gợi ý của giọng nói, nhanh chóng tìm ra câu thơ có liên quan.  

Chỉ khi vượt qua thử thách, hắn mới có thể gặp lại bằng hữu của mình.  

Tương Hòa Tụng không còn cách nào khác, đành phải làm theo.  

Sau một hồi nỗ lực, Tương Hòa Tụng dĩ nhiên vượt qua thử thách.  

Phân đoạn này, tác giả viết tận hai chương, cẩn thận miêu tả quá trình chiến đấu của Tương Hòa Tụng, cũng như những khó khăn hắn gặp phải khi đọc sách, cuộc đấu trí đầy căng thẳng trong lúc nộp đáp án.  

Thường Tuy biết đây là mô-típ thử thách đặc trưng trong truyện tu tiên. Chỉ khi vượt qua thử thách, nhân vật mới có thể đạt được cơ duyên hoặc tìm ra chân tướng.  

Quả nhiên, sau khi Tương Hòa Tụng vượt qua hai thử thách, giữa lúc hắn vẫn đang mù mịt khó hiểu, điểm sáng xanh ban đầu đòi giao dịch với hắn cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt.  

Tương Hòa Tụng lập tức truy hỏi: "Rốt cuộc nơi này là đâu? Ngươi đã đưa ta đến đâu? Bằng hữu của ta đâu rồi?"  

Trước sự truy vấn của hắn, điểm sáng xanh trả lời rằng đây là huyễn cảnh bên trong thức hải của hắn, đồng thời giải thích tường tận về nguồn gốc của cấm địa này.  

Mấy ngàn năm trước, tiên nhân Uẩn Tế đại chiến với ma đạo Phổ Tâm, từ Bắc Hải đánh đến Nam Sơn, từ Cực Địa đánh đến Xích Địa. Cuối cùng, cả hai trọng thương, cùng ngã xuống Tiên Nhân sơn. Tiên nhân Uẩn Tế biết bản thân không thể sống sót, nhưng lại lo sợ rằng ma đầu có tà thuật phục sinh, liền dốc cạn linh khí cuối cùng, thiết lập cấm địa, không cho bất kỳ kẻ nào có tu vi rời khỏi đây.  

Sau đó, qua mấy ngàn năm, tiên thể của tiên nhân đã nuôi dưỡng cấm địa này, khiến nơi đây sinh ra vô số sinh linh có linh trí.  

Chúng không cam lòng bị giam cầm tại đây, vì vậy luôn muốn tìm cách thoát ra ngoài.  

Đến đây, lời giải thích của điểm sáng xanh và lời của Tương Hòa Tụng kể lại cho bọn họ không có quá nhiều khác biệt, chỉ là hắn đã giấu đi chuyện liên quan đến ma đạo.  

Thường Tuy tiếp tục đọc.  

Tương Hòa Tụng tin vào lời của điểm sáng xanh, nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ: vì sao nó lại đặt ra hai thử thách cho hắn?  

Điểm sáng xanh hừ lạnh: "Muốn ra ngoài cùng các ngươi, đó là yêu cầu của con sâm béo kia. Còn ta, điều kiện của ta lại khác!"  

Điểm sáng xanh nói với Tương Hòa Tụng rằng, nó không giống với những cự xà nhân sâm kia, mà là kiếm linh của bản mệnh kiếm của tiên nhân, tên là Ngọc Hi. Nó mang trong mình toàn bộ truyền thừa của tiên nhân, và yêu cầu của nó là tìm một người kế thừa thích hợp cho tiên nhân.  

Mà nếu muốn trở thành truyền nhân của tiên nhân, tâm tính, thiên phú và sức chịu đựng đều không thể thiếu.  

Hai tầng ảo cảnh mà nó tạo ra chính là để kiểm tra xem Tương Hòa Tụng có tư cách nhận truyền thừa hay không.  

Ảo cảnh thứ nhất kiểm tra thiên phú và ý chí.  

Khi Tương Hòa Tụng chiến đấu, Ngọc Hi luôn âm thầm quan sát chiêu thức của hắn, cách hắn phản ứng trước nguy hiểm. Nếu một người khi đối mặt với hiểm cảnh lại bị nỗi sợ chi phối, chỉ biết đứng ngây ra đó, thì kẻ đó căn bản không phù hợp để trở thành kiếm tu.  

Ngoài ra, nó còn để vô số kẻ địch giao chiến với Tương Hòa Tụng, mục đích là để xem hắn có thể kiên trì đến mức nào.  

Nếu không có dũng khí không bao giờ bỏ cuộc, không thể chống đỡ đến giây phút cuối cùng, thì tâm tính như vậy cũng không thích hợp làm kiếm khách.  

Còn ải thứ hai trong ảo cảnh, bài kiểm tra thơ văn là để khảo nghiệm ngộ tính. Nếu không có khả năng suy luận và liên tưởng, đầu óc lại trì độn, thì cũng chẳng thể thành đại khí.  

Sau một loạt thử thách, Tương Hòa Tụng đã vượt qua cả hai bài kiểm tra, về cơ bản có thể coi là đạt yêu cầu. Vì vậy, Ngọc Hi mới hiện thân trước mặt hắn, giải thích mọi chuyện.  

Thế nhưng, nó vẫn chưa thực sự hài lòng.  

“Haiz, bị nhốt ở đây quá lâu, không thể không chọn một truyền nhân như ngươi, thôi vậy, ta chỉ có thể tạm thời chỉ dạy ngươi. Ngươi có thể học được bao nhiêu, thì phải xem vào nỗ lực của chính mình.”  

Trong giọng điệu đầy bất mãn của Ngọc Hi, Tương Hòa Tụng cũng tin rằng mình không phải là thiên tài.  

Nhưng ở góc nhìn của người đọc, Thường Tuy lại thấy rõ ý nghĩ thực sự của Ngọc Hi. Khi Tương Hòa Tụng vượt qua ải đầu tiên, nó đã quan sát cách hắn ra đòn, phòng thủ và phát hiện hắn chính là một mầm non kiếm tu trời sinh. Ngũ giác và phản ứng nhạy bén đến đáng sợ, dù chưa từng học kiếm, nhưng chỉ dựa vào bản năng, hắn vẫn có thể đưa ra lựa chọn phản kích chính xác bảy, tám lần trong mười lần giao đấu.  

Phải biết rằng, ngay cả những tu sĩ đã tu luyện nhiều năm cũng khó có thể làm được điều này.  

Ngọc Hi vô thức tăng cường độ khó, gia tăng áp lực cho Tương Hòa Tụng, vậy mà ngũ giác và phản ứng của hắn vẫn có thể thích nghi theo. Lúc đó, nó đã mơ hồ cảm thấy mình tìm được báu vật.  

Thế nhưng, so với thiên phú xuất chúng, sự kiên cường của hắn còn khiến nó kinh ngạc hơn.  

Lần đầu tiên đối mặt với tuyệt cảnh, Tương Hòa Tụng lại có thể kiên trì đến tận giới hạn ý chí của bản thân.  

Đôi khi, một người có thể đứng trên đỉnh cao hay không, không chỉ dựa vào thiên phú, mà còn phụ thuộc vào sự kiên trì.  

Ngọc Hi đè nén sự kích động trong lòng, tiếp tục mở ra thử thách ảo cảnh thứ hai.  

Nó đã chuẩn bị tâm lý rằng, dù ngộ tính của Tương Hòa Tụng có thấp cũng không sao. Nhưng điều nó không ngờ là, kẻ có thiên tư kinh người như hắn, ngộ tính cũng xuất sắc không kém thiên phú thể chất.  

Lúc này, Ngọc Hi hoàn toàn khẳng định rằng mình đã tìm được người thừa kế xứng đáng. Nó cảm thấy việc hoàn thành di nguyện của tiên nhân Uẩn Tế chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không hài lòng với Tương Hòa Tụng, chẳng qua là không muốn hắn biết mình coi trọng hắn đến mức nào, tránh cho hắn sinh lòng kiêu ngạo mà thôi.  

Từng câu từng chữ đều thể hiện sự kinh ngạc của Ngọc Hi trước thiên phú của nam chính.  

Độc giả đọc đến đây, dĩ nhiên cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nam chính là một thiên tài, nhưng hắn lại không tự nhận ra điều đó.  

Có một cảm giác như hắn đang âm thầm khoe khoang mà không hề hay biết.  

Thường Tuy đọc đến đây cũng không khỏi ghen tị với Tương Hòa Tụng, quả nhiên không hổ danh là nam chính, thiên phú được buff đến đỉnh điểm.  

Chỉ có thể nói rằng, những kẻ có thể làm nhân vật chính đều không phải hạng tầm thường.  

Y tiếp tục đọc, nhưng ngay sau đó lại thấy Ngọc Hi chuyển chủ đề, đột nhiên mở miệng:  

"Nhưng nếu ngươi muốn kế thừa truyền thừa của tiên nhân, ngươi phải làm một việc cuối cùng —— giết đứa trẻ kia. Đây là bài kiểm tra cuối cùng của ngươi."  

Thường Tuy sững sờ tại chỗ.  

"Đứa trẻ kia?"  

Không phải đang nói về y đấy chứ?  

Chẳng lẽ đây chính là điều mà độc giả nói, rằng thân phận của y tuyệt đối không đơn giản?  

Không đơn giản cái quái gì chứ?!  

Thường Tuy nín thở, lập tức đọc tiếp.  

Đối mặt với lời nói đột ngột lạnh lùng của Ngọc Hi, Tương Hòa Tụng sững sờ, hắn truy hỏi:  

“Đứa trẻ kia? Ngươi nói Thường Tuy? Vì sao?”  

Giọng điệu của Ngọc Hi vẫn lạnh lùng:  

“Bởi vì kiếm tu cần có một trái tim quyết đoán trong giết chóc. Một bằng hữu khác của ngươi đã dung hợp với nhân sâm, nhân sâm tiêu hao ngàn năm tu vi để giúp hắn tái tạo kinh mạch, hòa thành một thể với hắn. Sau này, máu hắn chẳng khác nào thiên tài địa bảo, mà tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ nhanh như cưỡi mây đạp gió. Tương lai, hắn chắc chắn sẽ cùng ngươi bước lên con đường tu hành.”  

“Nhưng đứa trẻ tên Thường Tuy kia thì chưa chắc. Hắn không có thiên phú tu hành, sau này cũng chỉ là một phàm nhân bình thường. Hắn biết về cấm địa này, thậm chí có thể sẽ quay lại đây một lần nữa. Ta tuyệt đối không cho phép sau khi ta rời đi, vẫn còn người biết đến sự tồn tại của cấm địa. Vì vậy, bài kiểm tra cuối cùng của ngươi chính là giết hắn.”  

Tương Hòa Tụng sững sờ.  

Thường Tuy cũng sững sờ.  

Người làm pháo hôi chẳng lẽ không có nhân quyền sao? Không có thiên phú thì phải chết ư?  

Ngọc Hi khó hiểu, giọng điệu đầy nghi hoặc:  

“Sao vậy? Chỉ là một người mà thôi, ngươi không xuống tay được sao? Nếu ngươi bước chân vào con đường tu tiên, trở thành kiếm tu, ngươi sẽ giết nhiều người hơn nữa. Đây chỉ là một khởi đầu mà thôi.”  

Giọng nói của hắn mang theo cám dỗ:  

“Chỉ cần ngươi giết hắn, ngươi sẽ có được truyền thừa của tiên nhân.”  

“Trường sinh bất tử!”  

“Tiền tài vô tận!”  

“Quyền lực vô biên!”  

“Mọi thứ trên thế gian này sẽ đều nằm trong tay ngươi! Chỉ cần giết một người mà thôi.”  

Tương Hòa Tụng vẫn không trả lời, hắn rũ mắt, che đi ánh sáng trong con ngươi, lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ. Sự im lặng ấy khiến người ta có cảm giác như hắn đang bị giằng xé dữ dội trong tâm trí.  

Thường Tuy nhướng mày.  

Mặc dù lý trí nói với y rằng mình đã an toàn rời khỏi cấm địa, nhưng y chưa bao giờ tiếc công dùng những suy đoán tồi tệ nhất để đánh giá lòng người.  

Vậy nên, lúc đó Tương Hòa Tụng thực sự đã có sát ý với y sao?  

Hiển nhiên, Ngọc Hi cũng cho rằng Tương Hòa Tụng đang do dự, nên cười khẽ một tiếng, rồi đặt lên cán cân một quả tạ nặng hơn nữa.  

“Quên không nói với ngươi, nếu ngươi không đồng ý, tức là ngươi không thể đáp ứng yêu cầu của ta. Như vậy, ta cũng sẽ không giúp ngươi rời khỏi cấm địa. Ngươi sẽ mãi mãi bị giam cầm ở đây. Có lẽ ngươi có thể chống chọi được mười mấy ngày, rồi cùng đứa trẻ kia chết trong miệng cự xà.”  

“Dù sao thì hắn cũng phải chết. Hắn giúp ngươi sống sót, cũng coi như chết có ý nghĩa rồi.”  

Một bên là trường sinh, tiền tài, quyền lực, thậm chí là cả mạng sống của hắn.  

Một bên chỉ là một mạng của Thường Tuy.  

Thường Tuy khẽ thở dài.  

Xem ra người thông minh đều biết phải chọn gì rồi.  

Dù Tương Hòa Tụng có do dự, Thường Tuy cũng không trách hắn, bởi đây là bản chất của con người.  

Thế nhưng, Tương Hòa Tụng nghe xong lời của Ngọc Hi, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi:  

“Hình như ngươi chưa từng hỏi ta, liệu ta có hứng thú với truyền thừa của tiên nhân không?”  

Ngọc Hi: “?”  

Tương Hòa Tụng bật cười, quả quyết nói:  

“Nếu ta đã không có thiên phú, thì ta cũng không dám vọng tưởng truyền thừa của tiên nhân. Nếu ngươi bằng lòng giao dịch với ta, ta có thể mang ngươi ra ngoài, giúp ngươi tìm một người thừa kế xuất sắc hơn. Nhưng muốn ta giết Tiểu Tuy, chuyện đó không thể nào.”  

“Tại sao? Ngươi thực sự không động lòng chút nào sao? Đó là truyền thừa của tiên nhân đấy!”  

“Lúc nghe ngươi kể về nó, ta quả thực có động tâm. Nhưng một truyền thừa phải dùng mạng người để đổi lấy, thì có thể là truyền thừa tốt đẹp gì chứ? Một truyền thừa như vậy, ta không cần.”  

Giọng điệu của Tương Hòa Tụng không hề hùng hồn hay kích động, chỉ đơn giản là đang bình tĩnh thuật lại một sự thật ai cũng biết. Nhưng chính sự bình tĩnh đó lại toát ra một sự kiên định mạnh mẽ.  

Thường Tuy không hề ngạc nhiên.  

Dù sao y cũng đã rời khỏi cấm địa bình yên vô sự, điều đó đã chứng minh tất cả rồi.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play