Không thể tin được là mình lại lạc đường giữa rừng núi, Tống Tiểu Ngũ đứng sững tại chỗ, nhất thời ngây người. Tương Hòa Tụng quyết định thử quay lại đường cũ, xem có thể tìm được lối đi quen thuộc hay không.
Nhưng càng đi, tình huống lại càng kỳ lạ hơn.
Rõ ràng ba người bọn họ vừa đi qua con đường này, nhưng khi quay lại, nó lại trông lạ lẫm hơn cả con đường phía trước.
Bóng tối đen xanh dần buông xuống. Không biết từ lúc nào, một vầng trăng tròn đã lơ lửng giữa bầu trời, tỏa ánh sáng mờ ảo khiến bóng cây trên mặt đất càng thêm đen kịt, vặn vẹo như những hình thù quỷ dị.
Con đường núi vắng lặng, dưới ánh trăng lạnh lẽo chỉ có ba bóng người mờ mịt không biết nên đi hướng nào.
Hai bóng cao xen lẫn một bóng thấp, lo lắng chậm rãi bước đi trên con đường trắng xóa.
"Hi hi…"
Một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Tai Thường Tuy khẽ động, y nhìn về phía trước, chỉ thấy chiếc áo nâu đất của Tống Tiểu Ngũ và chiếc sọt lắc lư trên lưng hắn theo từng bước chân. Y đang cố gắng nhận biết đường đi, nhưng âm thanh vừa rồi rõ ràng không phải do hắn phát ra.
Bên cạnh y là Tương Hòa Tụng, người đang nắm tay y. Dường như cũng không phải hắn.
"Hi hi…"
Tiếng cười nhỏ lại vang lên.
Hai người bên cạnh vẫn im lặng bước đi, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì.
"Hi hi…"
"Hi hi…"
"Hi hi…"
Tiếng cười như những tán cây trong rừng, mỗi lúc một dày đặc, vang lên khắp bốn phương tám hướng, càng lúc càng rõ ràng, không thể nào bỏ qua.
Thường Tuy cảm nhận được bàn tay Tương Hòa Tụng siết chặt hơn, bước chân của Tống Tiểu Ngũ phía trước cũng dần nhanh hơn.
"A Tụng, ngươi có nghe thấy…" Cuối cùng, Tống Tiểu Ngũ không nhịn được mà mở miệng.
"Đi!" Tương Hòa Tụng cắt ngang một cách dứt khoát. Hai người bọn họ đã quen phối hợp nhiều năm, Tống Tiểu Ngũ lập tức ngậm miệng.
Thường Tuy hiểu rằng, không chỉ y nghe thấy những tiếng cười này, mà cả Tống Tiểu Ngũ và Tương Hòa Tụng cũng đã nhận ra sự bất thường. Nhưng Tương Hòa Tụng cố tình làm như không biết, để tránh kích động "thứ" đang phát ra âm thanh đó.
Y lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tương Hòa Tụng. Một thiếu niên mới mười hai tuổi, đối mặt với sự việc kỳ quái như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, xen lẫn bất an, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, chọn cách ứng phó tốt nhất.
Tương Hòa Tụng nhận ra ánh mắt của y, bàn tay vốn đã nắm chặt, nay lại càng siết chặt hơn, không rõ là để trấn an hay vì căng thẳng.
Thường Tuy cũng nắm chặt tay hắn.
Trong khu rừng lạnh lẽo, đôi bàn tay đan chặt vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, xua tan phần nào nỗi sợ hãi trong màn đêm.
Ba người bước đi thật nhanh, chỉ muốn bỏ lại những tiếng cười đáng sợ kia sau lưng.
Thường Tuy đi đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Vầng trăng to tròn treo cao trên đầu, phủ một lớp ánh sáng trắng lạnh lên con đường núi. Cơ thể mệt mỏi khiến y tạm quên đi hoàn cảnh quái dị xung quanh. Y khẽ thở dốc, cúi đầu nhìn xuống, chợt phát hiện một thứ quen thuộc dưới chân.
Ba thùy lá dài, ba thùy lá ngắn loại cây mọc dưới chân y lúc này, chẳng phải chính là nhân sâm sao?
Y lập tức kéo tay Tương Hòa Tụng, ra hiệu cho hắn nhìn.
Tương Hòa Tụng ban đầu tưởng y mệt mỏi, nhưng khi nhìn theo ánh mắt y, hắn cũng thấy gốc nhân sâm mọc ngay bên chân. Hắn định lờ đi, nhưng khi ngẩng đầu quan sát xung quanh, hắn bỗng cứng người.
Không chỉ một gốc nhân sâm.
Xung quanh bọn họ, khắp nơi đều lác đác những tán lá nhân sâm mọc lên.
Thường Tuy và Tương Hòa Tụng nhìn nhau, cảm giác bất an ngày càng lớn dần.
Sao lại có nhiều nhân sâm như vậy?
Trong lòng tràn ngập cảnh giác, nhưng cả hai vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước đi nhanh hơn, muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng kỳ lạ thay, càng đi, số lượng nhân sâm dưới chân càng nhiều.
Cuối cùng, khi bọn họ buộc phải dừng lại, mới giật mình nhận ra xung quanh chỉ còn lại rừng cây thưa thớt.
Còn mặt đất dưới chân, khắp nơi toàn là nhân sâm.
Ngay lúc đó, tiếng cười vốn vang vọng nãy giờ bỗng biến thành giọng nói ngọng nghịu của trẻ con.
"Hi hi~”
“Hắn phát hiện chúng ta rồi…”
“Hắn phát hiện chúng ta rồi…”
“Phát hiện rồi… Nghe thấy rồi…”
“Nghe thấy rồi… Phát hiện rồi…”
Những âm thanh liên tiếp vang lên, bị gió cuốn đi, mỗi câu đều lặp lại nhiều lần, như tiếng vọng của thung lũng, lại như có vô số đứa trẻ đang trốn trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo bọn họ.
Tống Tiểu Ngũ nắm chặt vũ khí, hoảng loạn nhìn quanh, giọng nói lẫn chút run rẩy. “Chúng ta gặp ma rồi sao?”
Thường Tuy không trả lời, bởi y nhận ra rằng, những âm thanh đó dường như phát ra từ những cây nhân sâm đang chôn dưới đất.
Nhưng trước khi y kịp nói ra suy đoán của mình.
“Xì xì...”
Một âm thanh lạ bỗng vang lên.
Thường Tuy lập tức nhìn về phía trước.
“Có rắn!” Tương Hòa Tụng phản ứng còn nhanh hơn, kéo y lùi lại phía sau.
Một con rắn xanh biếc bò lặng lẽ trong đám cỏ, thân hình ẩn nấp giữa màu xanh của cây lá. Nếu không phải vảy của nó phản chiếu ánh trăng lấp lánh, chỉ sợ đến khi bị cắn bọn họ mới phát hiện ra.
Tống Tiểu Ngũ cũng phản ứng cực nhanh. Nghe Tương Hòa Tụng nhắc nhở, hắn lập tức giương cung, một mũi tên bay vút ra, ghim thẳng vào thân rắn.
Nhưng đúng lúc đó, cả khu rừng bỗng nhiên xào xạc.
Tiếng sột soạt vang lên khắp nơi.
Cả ba người lập tức nhận ra, con rắn vừa rồi không phải con duy nhất.
Khắp bốn phương tám hướng, vô số con rắn xanh đang bò đến. Chúng có con lớn con nhỏ, có con dài đến một mét, cũng có con chỉ bằng ngón tay.
Mùi máu tanh khiến chúng trở nên hung dữ, lưỡi rắn không ngừng thè ra, từng con từng con lao về phía bọn họ.
Dày đặc.
Như một biển rắn.
Tống Tiểu Ngũ tiếp tục giương cung, nhưng dù hắn có bắn nhanh thế nào, cũng không thể cản nổi hàng trăm con rắn đang trườn đến.
“Ta có bột hùng hoàng!” Thường Tuy hét lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Y đã đọc trong tiểu thuyết rằng mình sẽ phải đối mặt với rắn, lo sợ cơ duyên của nam chính có liên quan đến một mối nguy hiểm nào đó, nên đã đặc biệt mang theo một ít bột hùng hoàng trong sọt.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng đến.
“Giỏi lắm, Tiểu Tuy!”
Tương Hòa Tụng và Thường Tuy vội vàng tìm ra bột hùng hoàng, rắc lên ống quần của ba người.
Mùi hăng cay lập tức tỏa ra, khiến lũ rắn do dự, không dám tiến lại gần nữa.
Nhưng số bột mang theo không nhiều. Nhà Thường Tuy vốn ít khi lên núi, bột hùng hoàng cũng chẳng có nhiều.
Tống Tiểu Ngũ biết rõ điều này.
Hắn hạ cung, nắm lấy một bó tên, đi lên phía trước, vừa đá vừa đâm, giúp cả ba mở đường.
Ba người sóng vai bước đi, dần dần thoát khỏi trung tâm vòng vây của rắn.
“Đi rồi… Bọn họ đi rồi…”
“Đi rồi… Bọn họ đi rồi…”
“Đi rồi… Bọn họ đi rồi…”
Những giọng nói non nớt vang lên, tiếc nuối không thôi. Những lời lặp đi lặp lại khiến người ta sởn gai ốc.
Ba người không còn tâm trí để suy nghĩ nữa, cũng chẳng màng đến việc che giấu cảm xúc, chỉ có thể chọn một hướng bất kỳ rồi lao điên cuồng.
Chạy đến mức phổi như muốn nổ tung, cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi rừng rắn và những giọng nói quái dị kia, cả ba mới đầm đìa mồ hôi, đứng lại thở dốc.
“Tụi nó… rốt cuộc là cái gì vậy?” Tống Tiểu Ngũ chống tay lên thân cây, giọng nói vẫn còn run.
Tương Hòa Tụng đứng phía bên kia thân cây, cũng thở hổn hển không kém. Trong suốt quá trình chạy trốn, hắn đã cõng cả Thường Tuy trên lưng, giờ đây mệt đến mức gần như đứng không vững.
“Có khi nào… chúng ta gặp yêu quái rồi không?” Hắn cố gắng tìm ra một lý do hợp lý.
Tống Tiểu Ngũ và hắn nhìn nhau, cả hai cùng nhớ đến lần gặp vị tiên nhân kia.
Trên đời có tiên, vậy thì yêu quái cũng không phải chuyện hoang đường.
Thường Tuy hơi cử động, nhưng bị Tương Hòa Tụng đè chặt trên lưng.
Bị cõng chạy một quãng đường dài như vậy, dạ dày y sắp lộn nhào rồi.
Tương Hòa Tụng lúc này mới nhận ra mình vẫn đang giữ Thường Tuy, vội vã đặt y xuống.
Thường Tuy sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chống tay lên thân cây, chân run lẩy bẩy.
Y không nhịn được nôn khan một tiếng, giọng yếu ớt than thở:
“Tụng ca, nếu ngươi còn không thả ta xuống, ta sẽ ói lên người ngươi đấy…”
Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ vốn đã bị dọa đến mức hồn vía lên mây đang đi trên con đường quen thuộc bỗng lạc lối như bị ma ám, xung quanh chỉ nghe thấy những âm thanh vô hình, nhưng lại chẳng thấy lấy một bóng người.
Những thiếu niên chưa từng trải qua quá nhiều hiểm nguy thật sự đã bị dọa sợ.
Có võ công cũng vô dụng, bởi nếu đây thực sự là ma hay yêu quái, bọn họ có thể làm gì chứ?!
Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Thường Tuy, hai người lại không nhịn được mà nhếch môi cười gượng. Nỗi sợ hãi cũng vì thế mà giảm bớt đi đôi phần.
Dù gì đi nữa, ít nhất bọn họ vẫn còn một người bằng xương bằng thịt bên cạnh.
Tuy nhiên, trong khi hai người kia hơi thả lỏng thì Thường Tuy lại không dám lơ là.
Nguy hiểm vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối.
Trong ba người, y là kẻ yếu nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra, y chắc chắn là người đầu tiên bị hy sinh. Vì vậy, y không thể buông lỏng cảnh giác.
Vừa rồi, mặc dù bị Tương Hòa Tụng xốc lên chạy điên cuồng, nhưng y vẫn nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Tương Hòa Tụng nghi ngờ thứ họ gặp phải là một con yêu quái.
Thường Tuy xoa xoa đầu để giảm bớt cơn chóng mặt, cố nén cảm giác buồn nôn, rồi nói ra suy đoán của mình.
“Tụng ca, Tiểu Ngũ ca, các ngươi nói xem… liệu có khả năng chúng ta đã gặp phải yêu quái nhân sâm không?”
Tống Tiểu Ngũ sửng sốt. “Ngươi nói thế là sao?”
“Thông thường, không ai có thể dễ dàng đào được nhiều nhân sâm đến vậy. Việc chúng ta đào được cả một đống nhân sâm hôm nay vốn đã rất kỳ lạ. Có khi nào là do chúng ta đào quá nhiều nên chọc giận nhân sâm yêu, khiến nó nhốt chúng ta ở đây không?”
Cơ duyên mà nam chính gặp phải, bước đầu tiên chính là nhân sâm.
Vừa rồi trên đường đi, thứ mà bọn họ thấy cũng là nhân sâm.
Những âm thanh quái dị kia xuất hiện cùng lúc với nhân sâm.
Không thể không nghi ngờ được.
Có lẽ, đây chính là thử thách đầu tiên của nam chính khi chạm vào cơ duyên này.
“Có lý.” Tương Hòa Tụng gật đầu. Vừa rồi hắn cũng nghi ngờ rằng những âm thanh kia phát ra từ những cây nhân sâm.
Tống Tiểu Ngũ lập tức tháo sọt trên lưng xuống. “Vậy nếu chúng ta vứt nhân sâm đi, liệu bọn nó có chịu tha cho chúng ta không?”
Thường Tuy không đưa ra ý kiến. Bởi vì y không có quyền quyết định trong tình huống này.
Tương Hòa Tụng trầm giọng nói: “Bây giờ, chỉ có thể thử xem sao…”
Nhưng hắn còn chưa nói dứt câu, một loạt âm thanh xào xạc bỗng truyền đến.
Âm thanh này nghe rất quen thuộc, như thể bọn họ đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên tán cây khổng lồ mà bọn họ đang dựa vào, một con đại xà thô bằng miệng chum nước đang từ từ thò đầu xuống!
Đôi mắt vàng rực như đồng tiền lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, lưỡi rắn đỏ tươi nhẹ nhàng thò ra thụt vào, mùi tanh hôi nhàn nhạt theo gió truyền tới.
Rắn!
Một con cự xà!
“Chạy!!!”
Hắn không kịp nghĩ ngợi, lập tức vươn tay kéo lấy Thường Tuy, vận chuyển chân khí, nhảy vọt lên, suýt soát tránh được cú tấn công trí mạng của con rắn.
Lúc này, hắn mới chợt nhớ ra vì sao âm thanh vừa rồi lại quen thuộc đến vậy.
Đó là âm thanh của một con rắn bò trên mặt đất!
Chỉ có điều, so với những con rắn nhỏ mà bọn họ từng gặp, âm thanh này lớn hơn gấp vô số lần!
Tương Hòa Tụng kéo Thường Tuy né sang một bên, vừa lúc nghe thấy một tiếng gầm giận dữ.
Quay đầu nhìn lại, hắn thấy Tống Tiểu Ngũ mặt đỏ bừng, hai tay ra sức chống đỡ hai bên hàm của cự xà, quyết liệt so đấu sức mạnh với nó.
Khi cự xà lao tới tấn công, Tương Hòa Tụng là người đầu tiên phát hiện, phản ứng nhanh nhất, lập tức kéo Thường Tuy chạy thoát. Nhưng Tống Tiểu Ngũ phản ứng chậm hơn một nhịp, trở thành mục tiêu tấn công của con rắn.
Miệng bị chặn lại, nhưng thân rắn vẫn tự do uốn lượn. Nó quẫy đuôi mạnh mẽ, định cuốn lấy Tống Tiểu Ngũ.
Tương Hòa Tụng biến sắc, lập tức đặt Thường Tuy xuống, chỉ kịp nói vội một câu: “Trốn đi!”
Hắn quẳng sọt, rút dao phát quang ra, vận chuyển chân khí, không chút do dự lao thẳng vào cự xà, nhắm vào vị trí chí mạng sau gáy nó mà chém xuống!
Cự xà cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vặn người né tránh, từ bỏ con mồi trước mắt để tránh đòn tấn công của Tương Hòa Tụng.
Thép chạm vào vảy rắn, bắn ra tia lửa sáng chói.
Con rắn này có thần dị!
Vảy của nó cứng như thiết giáp, hoàn toàn đao thương bất nhập!
Thân hình khổng lồ của cự xà vặn vẹo dữ dội, suýt nữa cuốn trúng Thường Tuy.
Y hiểu rất rõ rằng, Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ đều có chân khí hộ thân, chỉ có y là một kẻ bình thường, yếu ớt nhất trong ba người.
Không thể làm kẻ vướng bận!
Thường Tuy vội vàng đeo lại sọt, nhìn quanh tìm nơi ẩn nấp, sau đó bám chặt lấy thân cây, nhanh chóng leo lên.
Ít nhất phải tránh khỏi vòng chiến!
Ánh trăng lặng lẽ thoát khỏi màn mây, rọi sáng chiến trường trước mặt, làm những lớp vảy trên thân cự xà càng thêm lấp lánh.
Tim Thường Tuy đập điên cuồng.
Y mở to mắt, không dám chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm trận chiến phía dưới.
Y biết thế giới này là thế giới tu tiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên y tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Một con cự xà to hơn cả con người, một trận chiến giữa người và yêu thú.
Huyễn hoặc, mộng ảo, nguy hiểm, cái chết.
Tất cả như một cơn sóng dữ ập đến, bao phủ lấy y.