Người không cho hắn ta đi, trước giờ đều không phải Thạch Đông Lâm, mà là người trước mặt này.
"Nếu ngươi muốn uy hiếp người của Phục Hy viện, muốn đạt được thứ gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể nói, ta có thể hiểu." Đường Trĩ nói: "Nhưng ngươi chỉ giữ ta lại, cho nên ta vẫn không hiểu nổi ngươi."
"Hóa ra lòng ngươi vẫn luôn sáng như gương." Đông Phương Tố Quang nở nụ cười.
Đường Trĩ thở dài.
Hắn ta cũng hy vọng mình có thể ngu ngốc một chút, có thể vô tư ở bên Đông Phương Tố Quang. Nói không chừng hắn ta có thể mù quáng thêm một chút, vừa lòng với cuộc sống hiện tại, không còn theo đuổi việc trở về nữa.
Nhưng người bị hãm hại quá nhiều lần, rất khó tiếp tục ngu ngốc.
"Tại sao ta giữ ngươi lại, lúc trước ta đã nói rồi." Đông Phương Tố Quang nhắc nhở hắn ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play