Bởi vì trì hoãn quá nhiều thời gian, sau khi sửa soạn xong, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến phải ngựa không dừng vó đuổi tới núi Thương Cẩu.
Nếu muốn rút ngắn thời gian đi đường, cách tốt nhất đương nhiên là ngự kiếm, nhưng một đoạn lớn phía trước đều là khu vực cấm bay.
Để cảnh báo tu chân giả, người phụ trách đặc biệt sẽ thiết lập chú ngữ ở độ cao tương ứng. Chỉ cần tu chân giả phớt lờ khu vực cấm bay, cố chấp bay lên, sẽ nghe được một âm thanh nhắc nhở bọn họ, nơi này là khu vực cấm bay. Nếu tu chân giả bỏ qua âm thanh này, những tu chân giả đang tuần tra gần đó có thể bay lên nhắc nhở.
“Tu chân giả thiết lập khu vực cấm bay, chủ yếu là sợ dọa đến người thường.” Lâm Kiến dùng tay phải bóp cằm, tay trái đỡ khuỷu tay phải, suy nghĩ: “Nhưng nếu bây giờ chúng ta không kịp đến núi Thương Cẩu, có thể sẽ chết người. Cho nên, nếu vì tuân thủ quy tắc mà hại chết người, ta cảm thấy ngược lại là trái với ý nghĩa của việc cấm bay.”
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh xuất hiện sau lưng y.
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến gọi hắn.
“Ngươi muốn ngự kiếm thì ngự kiếm, ở trước mặt ta không cần tìm cớ.” Hạ Trường Sinh cảm thấy mấy lời y nói thật dư thừa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play