Đội trưởng vốn đang nằm trên ghế trong sân nghỉ trưa, đột nhiên bị tiếng khóc của Trần Tiểu Nga đánh thức, rửa mặt đi ra đối mặt với Triệu Tuế Tuế vừa mới tiến vào.
Triệu Tuế Tuế lắc đầu, tỏ vẻ cô không để lộ hướng đi của người khác.
Đội trưởng bảo Trần Tiểu Nga trước tiên đừng khóc, chờ sau khi bà bình tĩnh lại, mở miệng nói: "Chuyện gì xảy ra? Bản Điền và Quả Nhi sao không thấy? Không thấy từ lúc nào?"
"Tuế Tuế nói tối hôm qua lúc con bé đi nhà xí nhìn thấy Bản Điền và Quả Nhi đi đến công xã, quần áo trong nhà cũng không thấy, đây là muốn bỏ rơi tôi và Lập Xuân nhà tôi, hai đứa con bất hiếu này, nuôi nấng lớn lên, hiện tại cứng cánh thì không cần tôi nữa." Trần Tiểu Nga càng nói càng thương tâm, nhưng lại không có động tác tìm kiếm gì, chỉ mong đội trưởng có thể giúp bà tìm người trở về.
Nếu có người không biết tình huống thực tế sẽ cảm thấy Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi không nên, nhưng đại đội Phúc Hưng đều biết Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi sống nhiều năm như vậy, tuyệt đối không đồng tình với Trần Tiểu Nga, ngược lại cảm thấy Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi nên rời khỏi nhà như vậy.
Đều nói con cái là ruột thịt của cha mẹ, câu nói này hoàn toàn không thể hiện ra ở trên người Triệu Lập Xuân và Trần Tiểu Nga.
Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi là long phượng thai, từ khi sinh ra đã dựa vào bà nội của hai đứa nhỏ xin sữa khắp nơi, sau này mới biết sữa của Trần Tiểu Nga đều bị Triệu Lập Xuân uống hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT