"Chú Dương được đưa đến trạm xá truyền nước, may mà có người phát hiện ra bò vàng bị ngã chết, chứ không thì bây giờ cũng không biết chú ấy sẽ ra sao. Người già ở một mình, ốm đau cũng không ai hay biết." Dương Như Liễu vừa nói vừa xoa bụng, nhớ đến hình ảnh chú Dương sốt cao co giật, cô không khỏi rùng mình.
"Vậy người chăn bò có phải bồi thường không?" Chu Thiến Thiến hỏi.
"Chuyện này thì phải xem đội sản xuất quyết định thế nào." Dương Như Liễu lắc đầu. Lần này bò chết không phải do kiệt sức như lần trước mà là do sơ suất của cá nhân.
"Chắc chắn phải bồi thường rồi, không thể để chúng ta gánh chịu tổn thất này được."
Triệu Tuế Tuế nhìn người vừa lên tiếng, cảm thấy có chút quen mắt.
"Mẹ Phan Tử, bà nói thế có thấy nhẫn tâm quá không? Chú Dương cũng đâu muốn như vậy, người ta đang ốm sốt mê man, bò chạy mất cũng không thể trách được." Dì Bao xách giỏ rỗng trở về, nghe vậy liền lên tiếng phản bác.
"Chăn bò vốn là trách nhiệm của Dương Tam, tự mình gây ra lỗi lầm tại sao lại bắt mọi người gánh chịu?" Mẹ Phan Tử trừng mắt nhìn dì Bao, chuyện làm ăn lỗ vốn này bà ta nhất định không tham gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play