Lâm Phán Nhi như đoán được suy nghĩ trong lòng chồng, liền nói thẳng: "Còn có thể là ai nói nữa, không phải là bà ngoại của hai đứa sao. Tiền trợ cấp trước kia của anh đưa cho ai, vẫn nên để cho hai đứa nhỏ biết rõ ràng, kẻo sau này bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền."
"Bà nói bậy, bà là mẹ kế, không được nói bà ngoại như vậy." Nghe thấy Lâm Phán Nhi nói xấu bà ngoại mình, Vương Thủy Sinh lập tức xông lên định đánh Lâm Phán Nhi.
Doanh trưởng Vương thấy thế bèn vội vàng giữ con trai lại, ông nắm chặt vai con, nhìn thẳng vào mắt nó, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Thủy Sinh, trước kia, bà ngoại có thường xuyên đến nhà mình lấy tiền, lấy lương thực không?"
Vương Thủy Sinh sững người trước ánh mắt của cha. Cậu bắt đầu nhớ lại, mỗi lần bà ngoại đến nhà không bao lâu đã rời đi, sau đó mẹ cậu sẽ buồn bã suốt cả ngày. Những ngày sau đó, thức ăn trong nhà sẽ trở nên đạm bạc hơn. Nghĩ đến đây, cơ thể cậu run lên, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi.
"Thủy Sinh, con biết mà, đúng không?" Doanh trưởng Vương nhìn nước mắt của con trai, trong lòng càng thêm áy náy. Người vợ quá cố của ông vốn tính tình nhu nhược, trách ông không sớm đón mẹ con họ về bên mình. Ông nhìn sang con gái, gọi con bé lại gần: "Thủy Hoa, con cũng biết mà, đúng không?"
"Hu hu, cha ơi, con nhớ mẹ." Vương Thủy Hoa vừa khóc vừa nói.
Doanh trưởng Vương luống cuống dỗ dành hai con, hoàn toàn không để ý Lâm Phán Nhi đã rời khỏi nhà từ lúc nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play