Triệu Tuế Tuế ở bên cạnh nhìn, không ngờ anh trai cô còn có bản lĩnh này.

Cô ước chừng thời gian, giả vờ mò dưới nước lên một cặp pin, "Anh hai, anh xem đây là gì?"

Triệu Lập Võ nghe thấy tiếng em gái, quay đầu nhìn vật trên tay cô, "Không biết, bé tí thế này, cũng không phải đá, đây là vỏ sắt à?"

"Vậy đợi anh cả về, chúng ta hỏi anh ấy xem sao." Nói xong, Triệu Tuế Tuế cất pin vào túi.

Triệu Lập Võ tiếp tục mò tôm, đến trưa, cậu bắt được kha khá, "Đủ xào một đĩa rau hẹ tôm rồi."

"Vậy anh hai, chúng ta về nhà thôi." Nắng hôm nay khá gắt, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu mà đã oi bức rồi.

"Ừ, đợi anh cho tôm vào giỏ rồi về."

Chờ hai anh em về đến nhà, Triệu Lập Võ đổ một chậu nước, cho tôm trong giỏ vào, lại ra vườn hái một nắm rau hẹ rửa sạch, đợi mẹ về là có thể xào ngay.


Triệu Tuế Tuế đặt túi pin lên bàn ăn, rồi cùng Triệu Lập Võ nhặt rau hẹ.

Lúc họ vừa nhặt rau xong thì Trần Tú Hòa tan làm trở về.

"Hai đứa ra bãi cát nông à?", Nhìn thấy tôm tép trong chậu, Trần Tú Hòa hỏi.

"Con chỉ chơi cát ở bãi cát nông thôi, không xuống nước." Triệu Tuế Tuế vội vàng lên tiếng, sợ sau này không được đi nữa.

Trần Tú Hòa biết cấm đoán không bằng dạy dỗ, cứ ngăn cấm con gái có thể phản tác dụng, "Chờ anh cả con nghỉ, bảo nó dạy con học bơi."

"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế liên tục gật đầu, cô đã muốn học bơi từ lâu rồi, hồi đại học mỗi lần định học là lại có chuyện khác xảy ra, khiến cô xuyên không rồi mà vẫn chưa biết bơi.

"Mẹ muốn con làm gì?", Giọng Triệu Lập Văn vang lên sau lưng.

"Chờ con nghỉ, dạy em trai em gái học bơi." Trần Tú Hòa trực tiếp giao nhiệm vụ cho con trai cả, rồi quay sang con gái út, "Trước khi con học bơi thì không được ra bờ sông."


"Con biết rồi, con không đi đâu." Triệu Tuế Tuế cũng không thích chơi nước cho lắm, lần này là vì muốn danh chính ngôn thuận "nhặt được" pin nên mới nài nỉ anh hai cho đi.

Trần Tú Hòa bắt đầu cắt rau hẹ, chuẩn bị nấu cơm trưa.

"Đây là... pin à?", Triệu Lập Văn nhìn thấy pin trên bàn, nghi ngờ hỏi.

"Tuế Tuế nhặt được ở bãi cát nông, anh cả, đây là pin phải không?", Triệu Lập Võ giải thích nguồn gốc món đồ cho anh trai.

Triệu Lập Văn không nói gì, đánh giá cặp pin không có bất kỳ nhãn mác nào.

Thấy anh cả không nói gì, Triệu Lập Võ chạy đến tủ đầu giường lấy chiếc đồng hồ ra, nhét pin vào đúng chỗ, nhưng đồng hồ vẫn không chạy, cậu có chút thất vọng nói: "Hóa ra không phải pin."

"Hay là pin bị lắp ngược rồi?", Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh nhìn, biết pin chưa được lắp đúng, bèn nhắc nhở.


Triệu Lập Văn lập tức đổi chiều pin, chiếc đồng hồ liền chạy.

"Chạy rồi, chạy rồi."

Từ đó nhà họ chính thức trở thành gia đình có đồng hồ.

Bữa trưa, nhà họ ăn cháo loãng, rau hẹ xào tôm, và bốn cái bánh tráng.

Trần Tú Hòa còn phải đi làm, Triệu Tuế Tuế bẻ một nửa bánh tráng của mình đưa cho bà, "Con ăn không hết một cái."

Bốn người ăn trưa xong, Triệu Lập Văn bắt đầu chờ tiếng báo giờ của làng. Ban ngày, cứ mỗi tiếng đồng hồ, trong làng sẽ gõ chiêng một lần, anh đang đợi tiếng chiêng điểm 1 giờ.

"Anh cả, chiếc đồng hồ này hình như thiếu một tấm kính." Triệu Lập Võ nhìn chiếc đồng hồ đang chạy, lên tiếng.

"Thiếu thật, nhưng không tìm được tấm kính nào vừa, cứ dùng tạm vậy."

"Anh cả, anh nghỉ lúc nào vậy?" Triệu Tuế Tuế rất mong chờ được học bơi.

"Đúng vậy anh cả, em cũng muốn học."

Triệu Tuế Tuế không ngờ anh hai cũng không biết bơi, cô cứ tưởng mẹ bảo anh cả dạy là vì anh cả điềm đạm.

"Còn nửa tháng nữa anh nghỉ, đến lúc đó anh dạy hai đứa cùng lúc, nếu trong khoảng thời gian này anh mà phát hiện hai đứa lén lút ra bờ sông chơi, thì anh sẽ không dạy nữa." Triệu Lập Văn nhắc lại lời mẹ dặn, đồng thời cảnh cáo hai em.

"Bọn em không đi đâu, anh yên tâm." Triệu Tuế Tuế lại một lần nữa cam đoan.

"Em sẽ trông chừng em gái." Triệu Lập Võ ở bên cạnh phụ họa.

"..." Triệu Tuế Tuế nhìn anh trai, cảm giác mình bị bán đứng.

Cuối tháng 6 là thời gian lúa mạch chín, trường học lúc bấy giờ không có khái niệm cố định về kỳ nghỉ, bình thường bận việc nông là nghỉ.

Trong thời gian chờ Triệu Lập Văn được nghỉ hè, Triệu Tuế Tuế mỗi ngày đều lẽo đẽo theo Triệu Lập Võ đi khắp thôn. Nhìn thấy đám con trai trong thôn đang nhảy từ trên cầu xuống, cả lũ trần như nhộng, dù tâm lý đã 24 tuổi nhưng Triệu Tuế Tuế vẫn thấy chướng mắt.

Sau khi thèm thuồng được đi bơi cả tháng trời, cuối cùng Triệu Lập Văn cũng được nghỉ hè.

Sáng sớm, Triệu Tuế Tuế ăn sáng xong liền nằng nặc đòi Triệu Lập Văn đưa đi.

“Không được, đợi nắng lên hong cho nước ấm đã.” Triệu Lập Văn bị cô em gái mè nheo mãi, bèn chỉ vào đồng hồ, dứt khoát nói hai tiếng nữa mới đi.

Không còn cách nào, Triệu Tuế Tuế đành tiếp tục xem tập truyện tranh trong tay, đây là “Du kích đội đường sắt” mà Triệu Lập Văn mượn được ở thư viện trường.

Cô bé đọc rất nhanh, ba quyển truyện tranh chưa đầy 10 phút đã đọc xong. Triệu Lập Văn tưởng cô bé không biết chữ, chỉ xem tranh cho vui.

“Anh, hết rồi ạ?” Triệu Tuế Tuế thực sự chưa từng đọc truyện tranh “Du kích đội đường sắt” bao giờ. Ở thế kỷ 21, trường học cũng từng chiếu một bộ phim “Du kích đội đường sắt” rất cũ, nhưng cô bé không hứng thú nên không xem.

Trong thời đại thiếu thốn phương tiện giải trí này, đọc truyện tranh xem như là một trong số ít thú vui vậy.

“Em xem hiểu à? Quyển bốn cơ.” Triệu Lập Văn cũng thấy tốc độ lật sách của em gái.

“Em… Em xem hiểu ạ, tranh vẽ đẹp.” Triệu Tuế Tuế giật mình, cô bé hiện tại chỉ là một cô nhóc ba tuổi mù chữ, vội vàng sửa lời.

“Quyển bốn phải đợi đến khai giảng, bây giờ thư viện trường không mở cửa. Hay là anh dạy em học chữ nhé?” Triệu Lập Văn chợt nảy ra ý định dạy em gái nhận mặt chữ, mấy hôm nay cậu phát hiện cô em gái rất thông minh, còn thông minh hơn cả cậu em trai.

Triệu Tuế Tuế giả vờ suy nghĩ một lát, cô bé sợ mình lỡ miệng để lộ việc biết chữ, bèn gật đầu: “Em muốn học chữ.”

“Tiểu Võ, em cũng học cùng nhé, hai tháng nữa là em vào lớp một rồi.” Triệu Lập Văn xoa đầu em gái, vẻ mặt đầy hài lòng, quay sang giáo huấn cậu em trai.

Triệu Lập Võ năm nay 7 tuổi, đáng lẽ 6 tuổi đã vào lớp một rồi, nhưng vì cậu nhóc không thích đi học, lấy cớ ở nhà chăm sóc em gái nên không chịu đi học. Trần Tú Hòa thấy con trai út có vẻ không thích học hành nên cũng đồng ý, nhưng yêu cầu năm nay nhất định phải cho cậu bé đi học.


“Không, em không học đâu, em muốn đến trường chơi cơ.” Triệu Lập Võ vừa nghe thấy học là lập tức nhảy dựng lên.

“Thế à, vậy anh dạy Tuế Tuế học chữ nhé, đến lúc đó em là anh mà còn không bằng em gái biết nhiều chữ, có xấu hổ không?” Triệu Lập Văn bắt đầu dùng chiêu khích tướng.

Triệu Tuế Tuế nhìn anh trai, đây là những lời mà một cậu nhóc 9 tuổi, à không, đầu tháng sau là tròn 10 tuổi có thể nói ra được sao? Chẳng lẽ anh trai cô bé cũng là người xuyên không?

Nghĩ đến việc mình có thể xuyên không, lại thêm những biểu hiện thường ngày của Triệu Lập Văn vốn không giống một đứa trẻ, Triệu Tuế Tuế nuốt nước bọt, định bụng phải tìm cơ hội xác minh mới được.

Nghe Triệu Lập Văn chỉ bằng lời nói đã khiến Triệu Lập Võ cứng họng, còn mắng cậu em trai là “chim nhỏ tức giận”, Triệu Tuế Tuế càng thêm chắc chắn anh trai mình có thể cũng đến từ thế kỷ 21, chỉ là không biết cậu ấy giống như cô, vừa sinh ra đã đến đây hay là xuyên hồn.


“Đến lúc đó Tuế Tuế biết chữ còn nhiều hơn em, xem em làm anh kiểu gì.”

“Em… Em cũng học.” Triệu Lập Võ không muốn bị em gái xem thường.

Em gái gần như là do cậu chăm bẵm mà lớn, ban đầu là anh trai và cậu cùng chăm sóc, sau này anh trai đi học thì đều là một tay cậu chăm sóc. Em gái cả ngày bám cậu như sam, cậu phải làm một người anh trai để em gái tự hào mới được!

Vì Triệu Niên Niên mất sớm, mà Triệu Tuế Tuế ở trong bụng Trần Tú Hòa quá lâu bị thiếu oxy nên mới chậm chạp, cả nhà đều hết mực yêu thương cô bé, mẹ cô càng thêm cưng chiều, dường như dồn hết tình yêu thương dành cho con gái lớn lên người con gái út.

Mỗi tháng một hộp sữa bột và sữa mạch nha là đủ hiểu, trong thời buổi này ngay cả trẻ con ở thành phố lớn cũng chưa chắc được uống sữa bột bổ sung dinh dưỡng hàng ngày. Cô bé tỉnh lại chưa đầy một tháng, đã được uống một cốc sữa bò ấm trước khi đi ngủ, nước da trắng trẻo như vậy có lẽ cũng là nhờ công dụng của sữa bò.


Cô bé chỉ biết bố mình đang ở trong quân đội, là Tiểu đoàn trưởng. Mỗi tháng đều có sữa bột, xem ra bố cô cũng không phải là một sĩ quan bình thường.

Trong ấn tượng của Triệu Tuế Tuế, Tiểu đoàn trưởng đã đủ điều kiện xin gia đình đi theo, thế nhưng nhà cô bé vẫn ở nông thôn. Với mức độ yêu thương con gái của bố, nếu được phép đưa gia đình đi theo, chắc chắn ông đã đưa cả nhà đến đơn vị rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play