Lúc đầu mọi chuyện đều thuận lợi, đến giữa đường thì phía trước bị tắc đường.
Triệu Lập Văn nhón chân nhìn về phía trước, thì ra có một nhóm người đang xin nước uống.
Triệu Tuế Tuế nghe anh trai nói vậy cũng không biết phải làm sao, cực khổ lắm mới đẩy được nước về, cô không muốn quay lại múc lại chút nào. Hơn nữa, bên công xã Đại Lương đều có ghi chép rõ ràng, muốn múc thêm chắc chắn là không được.
Các công xã và đội sản xuất lân cận khi đến múc nước đều bị giới hạn số lượng, mỗi người chỉ được lấy khoảng 10 lít, đủ để uống và nấu cơm.
Đội sản xuất Phú Hưng của bọn họ cũng phải nhờ người quen vất vả lắm mới xin được hạn mức 4 thùng nước mỗi ngày, mà còn phải qua nhân viên ghi chép kiểm tra hai lần mới được phép lấy nước.
Phía trước, chỗ tắc đường có một đám người hơn 30 người, nhìn qua có vẻ là dân tị nạn, đang nhìn mọi người với ánh mắt đầy hy vọng.
"Xin mọi người hãy thương xót, cho chúng tôi xin chút nước uống." Người dẫn đầu bưng một cái bát đã sứt mẻ vài chỗ, có vẻ rất sạch sẽ nhưng lại có mùi lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT