Lâm Tiểu Trúc không để ý tới ánh mắt của mọi người, nhíu mày suy nghĩ: Viên Thiên Dã sai Viên Thập đến gọi nàng, hiển nhiên là có liên quan tới Ngô Thái Vân nhưng hắn muốn gì đây?
Đi theo Viên Thập đến viện của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc thấy hắn vẫn ngồi trong rừng trúc uống trà, chẳng qua trên người không mặc y bào màu trắng tao nhã nữa mà là màu lam hắn thích.
Nghe Viên Thập bẩm báo, Viên Thiên ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao nhìn thẳng Lâm Tiểu Trúc mà không nói lời nào.
Lâm Tiểu Trúc không ngẩng đầu lên, thực tiêu chuẩn hành lễ “ra mắt công tử” nói xong lại cúi đầu đứng một bên, không lên tiếng.
Thấy Lâm Tiểu Trúc biểu hiện như thế, Viên Thiên Dã hài lòng lên tiếng ‘ta nghe nói Ngô Thái Vân hại ngươi rất nhiều, chẳng những làm ngươi bị phạt ở lớp học viết chữ, ngay cả công việc ở phòng bếp cũng bị nàng giật mất. Hiện tại ta đã bắt nàng lại, xử trí thế nào thì ta muốn nghe ý kiến của ngươi”
“Xử trí hạ nhân như thế nào, công tử đã có chủ trương, Tiểu Trúc sao có tư cách xen mồm vào” Lâm Tiểu Trúc vẫn cúi mặt, bình tĩnh trả lời
Viên Thiên Dã giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng “ngươi không muốn ta nghiêm trị nàng để trút giận sao?”
Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên nhìn hắn, thấy hắn khóe miệng loan loan, hai mắt tỏ sáng như đứa nhỏ làm chuyện tốt đang chờ người lớn khen ngợi, không khỏi có chút buồn cười “không dám phiền công tử lo lắng, Tiểu Trúc đã trút giận cho mình rồi”
Hừ, nếu bị biểu tình này của hắn lừa gạt thì nàng đãu uổng phí hai đời làm người rồi. Tiểu hồ ly này chẳng qua muốn biết ý nghĩ thực sự trong lòng nàng mà thôi. Muốn xem nàng bỏ đá xuống giếng hay là tha thứ cho Ngô Thái Vân, qua đó biết được tâm địa nàng thế nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play