Ngô Thái Vân thấy Lâm Tiểu Trúc đi ra, vội vàng lui ra sau, nhanh chóng nấp sau đống củi. Lâm Tiểu Trúc đi thẳng về phía cửa viện, đang lúc Ngô Thái Vân thở dài nhẹ nhõm thì nàng lại quay người, vòng ra phía sau, đi đến sau lưng Ngô Thái Vân, đưa tay vỗ nàng một cái.
Ngô Thái Vân đang thò đầu nhìn xem Lâm Tiểu Trúc có đi ra khỏi viện môn hay không, bỗng nhiên sau lưng bị tập kích, giật mình đến suýt kêu thành tiếng. Nhìn chăm chú thì thấy Lâm Tiểu Trúc, trong lòng kích động nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, gắt giọng “Lâm Tiểu Trúc, ngươi làm gì vậy? dọa c.h.ế.t người ah”
Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng, chỉ âm trầm, yên lặng nhìn nàng, mắt cũng không chớp. Tươi cười trên mặt Ngô Thái Vân dần biến mất, thay vào đó là biểu tình kích động. Nàng vốn chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, lại sinh trưởng nơi thâm sơn, trong núi dù là phụ nữ hay hán tử đều là người mạnh mẽ, bưu hãn, có gì không hài lòng là há miệng mắng, quá lắm thì đụng tay đụng chân chứ chưa từng thấy qua ánh mắt âm trầm, đáng sợ như vậy. Hơn nữa vì làm chuyện xấu, có chút chột dạ, lại bị Lâm Tiểu Trúc nhìn như vậy thì cảm thấy sống lưng lạnh run, tóc gáy dựng thẳng, lắp bắp hỏi “ngươi…ngươi muốn gì?”
“Muốn gì?” nhìn nàng như muốn chạy trốn, Lâm Tiểu Trúc mới tươi cười âm trầm “Ngô Thái Vân, trước kia ta không so đo với ngươi vì ta thấy ngươi là người ngu ngốc nhất, nhảy dựng y như trâu, chỉ là một cái túi da
đầu óc có vấn đề, không đáng để ta phí tâm tư. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay, ngươi coi như đã đắc tội ta.
Ngươi hãy đợi đấy, bổn cô nương sẽ biến ngươi thành chuột qua đường bị người đuổi đánh, chơi c.h.ế.t ngươi, nếu không ta không phải họ Lâm”
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi muốn chết.” Ngô Thái Vân bị nàng mắng, tức giận đến nổi trận lôi đình, quên cả sợ hãi, thẳng lưng chỉ tay vào Lâm Tiểu Trúc mắng.
“Nếu ngươi không sợ Triệu Hổ bọn họ nhìn thấy sắc mặt khó coi của ngươi thì cứ lớn tiếng mắng nữa đi” Lâm Tiểu Trúc cười lạnh “tốt nhất là ra tay đánh luôn. Ngô Thái Vân, không ngại nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật dám đụng tới ta dù chỉ một đầu ngón tay, ngày mai ngươi sẽ không còn có mặt ở sơn trang này”
Ngô Thái Vân sửng sốt, lập tức ngậm miệng. Nàng còn muốn lưu lại ấn tượng tốt với đám Triệu Hổ, sơn trang cũng đã quy định rõ, đánh nhau sẽ bị trừng phạt. Cho nên nàng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, đang tính đáp trả vài câu thì phía sau truyền đến thanh âm của Triệu Hổ “có chuyện gì vậy?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT