Ra khỏi ngõ nhỏ, đến đường cái, Lâm Tiểu Trúc xốc màn xe, nhìn ra bên ngoài nói với La Khải Phàm” chỗ Đông An vương đã không việc gì, hôm nay ta sẽ quay về nhà, La chưởng quỹ không cần đưa, ta đi mua vài thứ rồi sẽ đến quý phủ chào từ biệt”
La Khải Phàm há hốc mồm, muốn nói gì đó rồi lại thôi” cũng được” chắp tay mang theo gã sai vặt của mình đi về phía cửa hàng.
Lâm Tiểu Trúc mua ít lễ vật mang đến La gia, để cho hai nha đầu cầm lễ vật cùng đến sân của La phu nhân chào từ biệt.
La phu nhân nắm tay nàng, từ ái nói” mấy ngày nay ngươi luôn bận rộn, ít đến chỗ ta, mẹ con chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau. Ta nghe Xuân Ni nói ngươi một mình ở cùng với mấy hạ nhân, sao lại vậy, người lớn trong nhà đâu ?”
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn La phu nhân. Nàng lẻ loi một mình trong thế giới xa lạ này, luôn phải đề phòng, cẩn trọng, người nói cái gì, làm cái gì nàng đều có thói quen phân tích thiệt hơn nhưng lúc này nàng lại thấy được sự thân thiết tràn đầy trong mắt La phu nhân.
Có lẽ La phu nhân nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là sự thân thiết của một phụ nhân lương thiện với một bé gái mồ côi.
Nàng dời ánh mắt, nhìn La phu nhân lôi kéo tay nàng, trả lời” trưởng bối nhà ta đều ở xa, trong nhà lại có quy định bất thành văn là đứa nhỏ khi đến tuổi trưởng thành phải tự mình làm việc, chỉ được cấp cho ít tiền làm vốn, không được dựa vào gia đình để xem có thể tạo nên sự nghiệp hay không. Tuy ta là nữ hài tử, nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến, được các trưởng bối kỳ vọng rất cao. Cho nên cũng được phái ra ngoài giống như các nam hài tử”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play