Người như Hoắc Khang từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, lại còn có thành tích tốt như vậy, anh ta rất ít, hoặc phải nói là hầu như chưa từng có trải nghiệm mùi vị bị cự tuyệt. Nhưng hôm nay, Văn Tâm đã mở một tiền lệ cho anh ta.
“Xin lỗi, Nhóc con nhà tôi không bán.” Thậm chí, giọng điệu của Văn Tâm còn vô cùng kiên định: “Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác.”
“Đáng tiếc, tôi chả phải quân tử gì cả.” Hoắc Khang lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, anh ta vốn tưởng rằng cô ta chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp, nhưng hiện tại anh ta đã đưa ra phán đoán khác về cô rồi: “Cô thật sự không hề suy xét thêm sao, tôi có thể cho nó điều kiện sống tốt hơn.”
“Có tốt thế nào thì Nhóc con nhà tôi cũng sẽ không đi, đúng không?” Văn Tâm ôm chặt mèo đen thêm, khẩn trương nói.
Mèo đen không thể nói, chỉ có thể dùng hành động ủng hộ Văn Tâm, vươn móng vuốt nhẹ nhàng chạm trên mặt Văn Tâm. Hoắc Khang nhìn cảnh tượng này đố kỵ không thôi: “Vì sao nó hung dữ với tôi như vậy mà đối với cô lại dịu dàng thế chứ!”
“Đây là mèo của tôi mà.” Văn Tâm đắc ý cười.
Hoắc Khang vẫn còn chưa từ bỏ ý định, mãi đến khi người đại diện của anh ta đến nói gì đó thì sắc mặt của anh ta mới giãn ra. Lại nhìn về Văn Tâm, giọng điệu của anh ta còn đắc ý hơn Văn Tâm vừa nãy nhiều: “Nếu cô đã kiên trì như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng, dù sao thì thú cưng mới của tôi cũng sắp về đến nhà rồi, không thua kém gì mèo đen của cô đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play