Lữ Tú Anh đang nấu cơm thì thò đầu ra khỏi bếp, ngạc nhiên nói: "Con không ăn cơm à?"
Lâm Dược Phi mang giày da vào: "Con không ăn ạ."
Lữ Tú Anh: "Làm chuyện gì mà vội thế, vậy lúc con ra ngoài thì mua chút đồ ăn nhé, đừng để bị đói."
Sau khi Lâm Dược Phi đi ra ngoài, Lữ Tú Anh ngó ra khỏi cửa sổ rồi hô to về phía anh. Lâm Dược Phi vẫy tay với Lữ Tú Anh: "Con biết rồi ạ, con không đói."
Lâm Dược Phi không ra ngoài mua đồ ăn, khi anh đến phòng làm việc, anh gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc gọi khác, nhờ người này rồi người kia, rất nhanh đã tổ chức một bữa tiệc vào buổi tối.
Lâm Dược Phi bỏ tiền để mời khách, người quen đưa người quen, trên bàn cơm còn có một giáo viên từ phòng giảng dạy trong quận.
Thức ăn ngon được dọn lên bàn, rượu ngon uống hết một vòng, giáo viên nghe hiểu được ý tứ của Lâm Dược Phi, nên đã trao đổi ánh mắt với người bạn đã mời ông ấy tới đây ăn tối hôm nay, cười nói: "Mặc dù lớp Olympic được thiết lập cho những học sinh đứng đầu có đủ thực lực, nhưng học sinh bình thường học để mở mang tầm mắt cũng không phải là điều xấu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play