Mấy hàng xóm đều thấy vô cùng may mắn, đương nhiên Lữ Tú Anh cũng thấy thật may, nhưng nhớ lại vẫn thấy sợ hãi không thôi.
Nếu nói vậy thì giữa đêm hôm qua Tiểu Hoàng sủa điên cuồng, lúc Lữ Tú Anh đến phòng khách mở đèn lên mắng Tiểu Hoàng, chẳng phải tên trộm ấy đang đứng ngoài cửa nhà bà sao? Chỉ cách một cánh cửa phòng trộm thôi!
Lâm Dược Phi đi công tác, trong nhà chỉ có bà và Lâm Tiếu. Nếu như kẻ trộm thật sự vào nhà... Nếu như nửa đêm Lâm Tiếu nghe thấy tiếng động rồi tỉnh lại thì... Lữ Tú Anh nghĩ đến đây thì hai chân mềm nhũn, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Bản thân Lữ Tú Anh sợ c.h.ế.t khiếp, lại lo rằng sẽ dọa tới Lâm Tiếu, không ngờ sau khi Lâm Tiếu nghe xong lại không sợ hãi chút nào.
Lâm Tiếu không chỉ không sợ mà còn vô cùng phấn khích, đôi mắt sáng lấp lánh, vội vàng truy hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Tiểu Hoàng cắn tên trộm ạ?"
Vậy nên mấy hàng xóm mới nói Tiểu Hoàng là công thần lớn.
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, vỗ đầu Lâm Tiếu một cái: "Gì cơ... Không phải tối hôm qua con cũng tỉnh lại sao? Tiểu Hoàng ở trong nhà, không đi ra ngoài thì sao mà cắn ăn trộm được?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play