Lâm Dược Phi đã bàn bạc qua với ông chủ tiệm sách, muốn ông chủ bao ở luôn, tiền lương có thể giảm một ít. Nhưng ông chủ tiệm sách vẫn không hề do dự từ chối: “Bao ở? Ở đâu chứ? Tôi không có chỗ để bao ở đâu.”
Trước đây Thẩm Vân làm việc ở quán ăn, cô ở trong một không gian nhỏ được ngăn ra ở phía sau nhà bếp của quán, nơi đó dùng để chất rau củ, ở giữa cố gắng lắm có thể đặt một chiếc giường gấp, nên ngày nào Thẩm Vân cũng ngủ giữa một đống cà rốt cải thảo.
Bây giờ làm việc trong tiệm sách, không bao ở, không thương lượng được nữa.
Ông chủ tiệm sách nói: “Chỗ tôi tuyển người cũng không khó, tại sao không tuyển người bản địa lại phải tuyển một người từ nơi khác đến không có chỗ ở chứ?”
Thật ra công việc bán hàng ở tiệm sách này rất được săn đón, là do yêu cầu ông chủ cao nên đến bây giờ vẫn chưa tuyển đủ người. Ông ta muốn tuyển người trẻ tuổi, lanh lợi, ngũ quan thuận mắt, tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa còn phải biết tính tiền.
Lâm Dược Phi nói: “Là người bản địa.”
Ông chủ tiệm sách chau mày: “Người bản địa tìm việc làm sao lại cần bao ở? Người bản địa tại sao không về nhà ở?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play