Lâm Tiếu nhận trứng vịt muối, dùng đũa chọc nhẹ, lòng đỏ vị dầu ớt trong trứng vịt muối chảy ra. Cô vội bưng lên hút một cái, lòng đỏ trứng muối sền sệt ăn cùng cháo trắng nóng nghi ngút, quả thật là tuyệt vời.
Lâm Tiếu ăn hết từng miếng lòng đỏ trứng muối, lại nhíu mày nhìn lòng trắng. Lữ Tú Anh thấy thế thì nói: “Lòng trắng mặn quá thì đừng ăn nữa, để lại cho anh con ăn.”
Lâm Dược Phi từ trong phòng ngủ đi ra đúng lúc nghe thấy câu này: “Con không thèm ăn đồ thừa của em ấy đâu.”
Lữ Tú Anh trợn mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Con thật lắm chuyện.”
Lâm Dược Phi cười khì khì: “Thì cũng là di truyền từ mẹ đó.”
Lữ Tú Anh nói không nên lời, chính bà cũng sẽ không ăn trứng muối thừa lại của Lâm Tiếu. Ngày xưa dù kinh tế gia đình eo hẹp, Lữ Tú Anh cũng kiên quyết không chịu ăn cơm thừa của Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu.
Lâm Dược Phi: “Không ăn được thì bỏ đi, trứng muối là để ăn lòng đỏ mà, bỏ lòng trắng có sao đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT