Khi Lâm Duật Xuyên mệt mỏi về nhà, Ôn Tiếu Tiếu đã yên giấc trên ghế sa lông. Phòng khách còn bật đèn ngủ, ánh sáng dịu dàng mờ tối bao quanh cô tựa như chính nó cũng sợ đánh thức cô.
Bánh Rán Vừng nằm bên chân cô cũng đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi có người tới gần, nó vẫn cảnh giác hơn Ôn Tiếu Tiếu và mở mắt ra.
Lâm Duật Xuyên “xuỵt” với nó một tiếng rồi đặt tay lên lưng nó: “Đừng đánh thức Tiếu Tiếu, quay về ổ của mày ngủ đi.”
Bánh Rán Vừng cứ như nghe hiểu lời anh nói nên cọ đầu vào anh vài cái rồi nhảy xuống ghế sa lông, quay lại phòng cho chó của mình. Lâm Duật Xuyên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lông, ngón tay âm thầm quấn lấy một sợi tóc rối bên gò má của Ôn Tiếu Tiếu.
Cô đang mặc đồ ngủ, hơi thở đều đều chứng tỏ đang ngủ rất say. Lâm Duật Xuyên không muốn đánh thức cô nên nhẹ nhàng bế cô lên, định đưa cô về phòng ngủ.
Nhưng không biết chuyển động của anh hay nhiệt độ quen thuộc của cơ thể anh đã đánh thức Ôn Tiếu Tiếu mà cô chợt mở mắt khi đang nằm trong lòng anh.
Quai hàm góc cạnh của Lâm Duật Xuyên lập tức đập vào mắt cô, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, từng tiếng thịch, thịch rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT