Lúc cô tới, bàn phía sau còn trống. Sau đó cô bận nói chuyện với Chung Minh Châu nên không để ý có ai đến. Bây giờ nơi bàn đó cũng không có người ngồi, chỉ có một ly cà phê đã uống đặt trên mặt bàn.

Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, hơi do dự nhìn chàng trai đối diện. Ngoại hình anh đẹp như vậy, chắc không phải bị đối tượng xem mắt xù kèo đâu nhỉ?

Có lẽ là do suy nghĩ của cô hiện rõ hết trên mặt nên Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nhìn cô nói: “Buổi xem mắt của tôi đã kết thúc. Người xem mắt cùng tôi là một cô gái rất tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau cho lắm.”

Nhờ câu nói đó, ấn tượng của Ôn Tiếu Tiếu về anh lại tăng lên. Mặc dù không xem mắt thành công nhưng anh không hề mắng chửi người kia, còn thừa nhận đó là một cô gái tốt, cả hai không xem mắt thành công chỉ vì không hợp mà thôi.

Cô khẽ gật đầu, nhìn Lâm Duật Xuyên: “Vậy sao anh Lâm lại tìm tôi?”

Lâm Duật Xuyên nói thẳng: “Đầu tiên thì cho tôi xin lỗi vì đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và cậu Chung. Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người không thuận lợi cho lắm nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô Ôn sẽ hợp với tôi, vì vậy mới mạo muội làm phiền.”

Lời anh nói làm Ôn Tiếu Tiếu khá bất ngờ. Số lần xem mắt của cô ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, cho nên không biết còn có loại xem mắt tự tìm đến nhau như vậy.

Lâm Duật Xuyên thấy cô có vẻ ngạc nhiên thì đợi cô bình tĩnh lại mới đưa một tờ giấy qua: “Đây là thông tin cơ bản của tôi, cô Ôn có thể xem qua thử. Nếu cô thấy được thì chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Cảm giác cực giống đang phỏng vấn hoặc trò chuyện làm ăn, nhưng Ôn Tiếu Tiếu lại không ghét. Anh tổng hợp mọi thông tin cá nhân vào một tờ giấy A4 để tiết kiệm thời gian cho cả hai bên, đúng là rất tinh tế.

Ôn Tiếu Tiếu nhận lấy tờ tư liệu từ tay Lâm Duật Xuyên.

Trước khi tới quán cà phê này, Ôn Tiếu Tiếu từng may mắn đi ngang góc xem mắt ở công viên Nhân dân thành phố A một lần. Phải diễn tả cảm giác đó thế này nhỉ… Đại loại là, nếu cô là thợ săn người thì chắc chắn sẽ tới đó để đi săn.

Mà hiện tại, thông tin về Lâm Duật Xuyên lại không hề thua kém bất cứ chàng trai nào ở đó.

“Anh Lâm thật sự rất tài giỏi.” Ôn Tiếu Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết thông tin về Lâm Duật Xuyên, sau đó trả lại cho anh, “Chỉ là tôi rất tò mò vì sao anh lại để mắt đến tôi?”

Với điều kiện của Lâm Duật Xuyên thì thiếu gì cô gái giỏi hơn cô. Ngay cả đối tượng xem mắt của mình mà anh còn thấy không hợp, vậy sao lại chủ động tìm cô?

Không phải Ôn Tiếu Tiếu không tự tin về mình, mà là cô tỉnh táo. Chắc chắn Lâm Duật Xuyên chẳng thiếu gì cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, mà đây cũng là thứ dễ thay đổi nhất. Hoặc nếu anh coi trọng trình độ và hoàn cảnh gia đình của bạn đời thì cô lại càng không thích hợp.

Thậm chí có lúc cô còn nghi ngờ đây là hình thức lừa đảo mới.

Lâm Duật Xuyên đáp: “Thật ra từ lúc bước vào, tôi đã để ý cô Ôn đây rồi. Nói dễ hiểu hơn thì là tôi cảm thấy cô rất hợp mắt tôi. Sau đó khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và cậu Chung thì tôi lại thấy cô là một người có chính kiến riêng, biết rõ bản thân muốn gì. Vừa rồi cậu Chung đã nói rất nhiều lời quá đáng, nếu là người bình thường thì đã nổi giận từ lâu. Tôi tin rằng cô Ôn cũng thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô không làm lớn chuyện ở đây mà giữ mặt mũi cho cả hai. Có thể thấy cô Ôn là một người tính tình điềm đạm, không thích cãi nhau với ai. Nhưng dưới vỏ bọc điềm đạm đó, cô lại là một người rất kiên định. Đây là điểm thu hút tôi ở cô.”

Đây là lần đầu Ôn Tiếu Tiếu gặp một người có thể nhìn thấu con người cô như vậy.

Quán cà phê đảo Phi Phi phát từng bản tình ca nhẹ nhàng, du dương. Xung quanh quanh quẩn mùi cà phê, lẫn trong đó còn có một mùi hương nhàn nhạt, thơm ngát, nghe nói là mùi hương do chủ quán tự làm ra. Tầm mắt cô chạm phải những bông hoa vĩnh cửu, trông lộng lẫy bắt mắt.

Trong bầu không khí thế này, những lời Lâm Duật Xuyên vừa nói bỗng cứ như đang cầu hôn.

Nhịp tim Ôn Tiếu Tiếu bỗng dưng tăng nhanh. Không hổ danh là quán xem mắt nổi tiếng của thành phố A, đỉnh lắm, đỉnh lắm.

Ôn Tiếu Tiếu không thể không thừa nhận đúng là cô có hảo cảm với Lâm Duật Xuyên.

Hôm nay cô tới đây xem mắt cũng là vì bất đắc dĩ. Khi mới cập kê độ tuổi 26 được ba tháng, cô cứ nghĩ mình còn trẻ lắm, cần gì vội vàng hẹn hò rồi kết hôn.

Nhưng dì Liêu hay đi nhảy quảng trường với mẹ cô thì không nghĩ vậy. 

Có một lần, bà ấy kéo mẹ Ôn Tiếu Tiếu đến góc xem mắt ở công viên Nhân dân. Sau khi về, bà Ôn cứ lo sốt vó lên, vội vàng sắp xếp cho Ôn Tiếu Tiếu đi xem mắt.

Ban đầu Ôn Tiếu Tiếu liên tục từ chối, sau đó cô bị kéo ra góc xem mắt.

Đây đúng là một chỗ thần kỳ. Các cô chú bác lớn tuổi có thể ra đây trò chuyện, khoác lác cùng nhau. Ai săn người thì có thể ra đây tìm những người tài giỏi. Còn những chàng trai, cô gái còn độc thân thì có thể đến đây giải quyết nỗi lo của bản thân. :)

Sau khi rời khỏi công viên Nhân dân, Ôn Tiếu Tiếu đồng ý với buổi xem mắt mẹ mình sắp xếp. Đã là chuyện từ tuần trước rồi.

Chung Minh Châu là đối tượng xem mắt thứ hai cô gặp, cũng do dì Liêu giới thiệu. Nói thật thì những người được dì Liêu giới thiệu đều là những người có năng lực và sự nghiệp khá tốt. Nhưng Ôn Tiếu Tiếu tự biết mình và họ không thích hợp với nhau.

Dù sao thì cô cũng là một người hay để ý tiểu tiết.

Hôm nay sau khi xem mắt không thành với Chung Minh Châu, cô đã định phó mặc số phận cho trời, không xem mắt nữa. Nhưng rồi cô gặp Lâm Duật Xuyên. 

Trước khoảnh khắc ấy, cô còn không tin vào thứ gọi là duyên phận.

Cô nhìn chàng trai tuấn tú mặc âu phục, đi giày da trước mặt, khóe môi cong lên: “Anh Lâm, tôi không chuẩn bị trước tư liệu về mình nên đành nói miệng với anh vậy. Tôi tên Ôn Tiếu Tiếu, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đại học sư phạm thành phố A. Nhưng tôi không phải giáo viên. Chắc vừa rồi anh cũng có nghe rồi, tôi theo nghề tự do. Công việc chủ yếu thường ngày của tôi chụp ảnh với váy lolita mới nhập về, review salon, thỉnh thoảng lại quay vài video. Anh có thể hiểu là người nổi tiếng trên mạng cũng được. Không biết anh với gia đình anh có thể chấp nhận chuyện này không?”

Môi mỏng Lâm Duật Xuyên hơi nhoẻn lên, nhìn cô đáp: “Đương nhiên là tôi có thể chấp nhận. Giống như cô vừa nói, dù là ngành nghề nào thì cũng có kẻ tốt kẻ xấu, đã là người trưởng thành thì sẽ không vơ đũa cả nắm. Tôi tự thấy bản thân là suy nghĩ khá trưởng thành. Còn gia đình tôi thì chỉ cần bây giờ tôi có thể đưa một người có giới tính nữ còn sống về nhà là họ đã hài lòng rồi.”

Ôn Tiếu Tiếu: “…”

Đùa nhau à?

Với điều kiện của Lâm Duật Xuyên thì muốn loại con gái nào mà chẳng có chứ? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì à?

Ánh mắt của Ôn Tiếu Tiếu lại lần nữa bán đứng cô. Ý cười nơi khóe môi Lâm Duật Xuyên lại càng sâu, anh lên tiếng: “Đương nhiên là có chuyện này tôi phải báo trước cho cô. Nếu cô không chấp nhận được thì chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Quả nhiên là có uẩn khúc thật!

Ôn Tiếu Tiếu nhếch môi, nghiêm túc gật đầu: “Anh cứ nói đi.”

Lâm Duật Xuyên: “Tôi cấm dục. Khả năng là sau khi kết hôn, tôi sẽ không tiếp xúc thân mật với cô.”

Ôn Tiếu Tiếu ngạc nhiên.

Thật ra cô đã để ý chuỗi vòng phật trên cổ tay trái Lâm Duật Xuyên ngay từ đầu rồi.

Cô không rành lĩnh vực này lắm nên không rõ đây là loại vòng gì, nhưng cô không nghĩ nó có liên quan tới tín ngưỡng tôn giáo. Suy cho cùng thì những kẻ giàu có bây giờ cũng thích thưởng thức những thứ tín ngưỡng này.

Nên cô cho rằng đây là sở thích cá nhân của Lâm Duật Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play