Đến cửa, Lục lão đại tiến lên gõ cửa. Lúc này, cả nhà Lục Thanh Vinh vừa vặn đang ăn cơm trưa. Nghe được tiếng gõ cửa, nhạc mẫu của Lục Thanh Vinh cười đứng lên nói: "Ta đi xem là ai."
Con gái ban đầu gả đến huyện thành, đem con rể trước ăn đến gắt gao. Chẳng những thường xuyên trợ cấp nhà mẹ đẻ, còn sắp xếp cả nhà lão đại đến cửa hàng Chu gia làm việc, chỉ là sau khi con rể trước chết, con gái bị một nhà tiểu thúc tử lòng dạ hiểm độc kia đuổi ra ngoài. Một nhà lão đại cũng bị cửa hàng Chu gia đuổi việc, nhưng con gái của bà có bản lĩnh, lại tìm Lục Thanh Vinh đã thi đậu tú tài, ở huyện thành còn có sản nghiệp, nếu bàn về thân phận địa vị, con rể Lục Thanh Vinh này, so với con rể trước ma đã thành mà kia mạnh hơn nhiều. Mà từ khi con gái tái giá, chuyển về huyện thành ở cùng con rể. Một nhà lão đại cũng một lần nữa theo về huyện thành, dưới sự trợ giúp của con rể làm chút sinh ý nhỏ.
Người một nhà còn ở trong viện phía sau cửa hàng. Bà cũng đến huyện thành
hỗ trợ. Chờ con rể đuổi tiện chủng kia về thôn, nữ nhi liền mời bà đến nấu cơm. Mặt ngoài là hỗ trợ, thực tế chính là đau lòng mẹ cùng các cháu trai này của nàng. Bởi vậy mỗi ngày bà đều đến trước ba bữa cơm sáng, trưa, tối. Sau khi làm xong cơm nước, lại trở về chỗ con trai cả hỗ trợ. Chẳng những có thể mang theo mấy đứa cháu trai cùng nhau ăn chực ở chỗ này mà cứ cách vài ngày là có
thể mang một ít thịt và mì từ nhà con rể đến cho cháu trai và mấy phòng khác ở nông thôn trồng trọt, giống như hôm qua đã cầm mấy cân thịt và thức ăn đưa về. Mỗi tháng con gái còn sẽ cho bà hai trăm văn tiền hiếu kính. Chuyện tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Những thân bằng hảo hữu trong thôn, hiện tại ai không hâm mộ bà có một con rể hiếu thuận, còn hâm mộ bà ở trong huyện thành ăn ngon hơn, cho nên ở nhà con rể, bà chưa bao giờ ra vẻ mẹ vợ.
Lục Thanh Vinh nhìn nhạc mẫu nói: "Nếu như Ngũ Lang mang theo thê tử đến kính trà, ngài để bọn họ đứng ở trong sân chờ."
Bình thường người mới kính trà đều là buổi sáng, lúc này đã giữa trưa, thời điểm này lại đến gõ cửa, hắn suy đoán tám chín phần mười là hai nghiệt chướng kia. Cho nên trước tiên phải cho hai người nhìn xem một chút.
Úc Vương thị nghe được lời của con rể, trong lòng rất vui vẻ. Dù sao con rể càng không cho cái thằng đê tiện kia mặt mũi, đối với cháu ngoại của bà ta càng có lợi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play