Trên đường đến văn phòng, Dương Xuân Mai giải thích với con gái: "Cha con nói, bao nhiêu năm qua chính con đã chăm sóc bọn mẹ, căn nhà này đáng lẽ phải thuộc về con. Biết là con không thiếu tiền, nhưng đây là chút tình cảm của cha mẹ."
"Hai người cứ giữ lại đi, mặc dù con thừa nhận mình rất hiếu thuận, nhưng bây giờ chưa phải lúc để thừa kế tài sản của hai người. Người ta đến tuổi già chỉ khi có tiền có nhà trong tay mới có động lực, dù là con cái cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, mẹ hiểu không?"
Dương Xuân Mai trợn mắt nhìn cô, bị những lời nói của con gái làm cho vừa tức vừa buồn cười: "Con học được những lý lẽ méo mó này ở đâu thế? Theo con nói thì mẹ còn phải đề phòng con sao?"
"Đúng vậy, mẹ không biết đâu, thím Lý làm dọn dẹp ở nhà máy của chúng ta, thím ấy đã phân chia tiền tiết kiệm cả đời cho con cái, nghĩ rằng chỉ cần chia đều thì cuộc sống về già sẽ được con cái chăm sóc và sẽ rất yên ổn. Kết quả lại thế nào? Bây giờ không một đứa con nào muốn chăm sóc thím ấy, bởi vì chúng biết mẹ chúng không còn tiền."
"..." Dương Xuân Mai lại trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: "Con không như họ, đừng so sánh mình với những kẻ vong ân phụ nghĩa, mẹ không thích nghe."
Nhìn thấy mẹ làm bộ giận dỗi, Đỗ Kiều cong môi cười, vội vàng ôm vai mẹ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ôi, căn nhà đó, cha mẹ cứ giữ lại đi, tình cảm con đã nhận rồi. Chúng ta đến văn phòng làm thủ tục trước, chuyện khác sau này hẵng nói."
Dương Xuân Mai không thắng được con gái, đành phải đồng ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play