Mùa đông tuyết rơi, đường đi khó khăn, người đến căn tin ăn uống ít hơn, món ăn không đa dạng như trước.
Tưởng Vệ quan sát một vòng, gọi hai món thịt và ba bát cơm trắng. Khi thức ăn được mang lên, thấy Vượng Tử ăn ngon lành, hắn ta không nhịn được mà trêu chọc: "Ăn chậm thôi, cháu ăn như này không giống cha cháu một chút nào."
"Hầu hết mọi mặt của cháu đều giống mẹ, còn em gái thì giống cha." Vượng Tử sợ hắn ta không tin, cố ý chỉ vào mắt mình: "Chú thấy không, cháu và mẹ trông rất giống nhau."
Nhìn khuôn mặt này giống người kia đến sáu-bảy phần, Tưởng Vệ giả vờ đùa: "Thế sao không để chú nhận cháu làm con nuôi nhỉ?"
"Khụ khụ khụ..." Vượng Tử giật mình không nuốt trôi được, suýt nữa bị nghẹn! Dù cậu ta thích người chú này, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận người khác làm cha: "Xin lỗi chú Tưởng, cháu không thể đồng ý, cháu chỉ làm con trai của cha cháu thôi."
Tưởng Vệ hơi nhíu mày, bất ngờ trước câu trả lời của đối phương.
"Cha cháu tốt lắm à? Chú thấy bình thường cậu ấy khá nghiêm khắc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play