Cuối cùng, cậu ta tìm thấy bạn mình trên một chiếc thuyền đánh cá cũ ở bờ biển. Bạch Vũ Hiên ngồi trên thuyền, mắt đỏ hoe như đã khóc.
Vượng Tử lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, không biết phải an ủi thế nào.
"Tớ thực sự ghen tị với cậu, không có một người mẹ, anh trai và chị dâu là giáo viên. Tớ chán ngấy họ rồi, cả ngày chỉ biết dạy đời người khác mà thôi, trong nhà chỉ có một mình tớ phải chịu đựng, thật sự quá khổ."
Bạch Vũ Hiên nói đến nghẹn ngào, Vượng Tử chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta để an ủi: "Thực ra cha mẹ tớ cũng hay giảng đạo lý, như chuyện hôm nay, nếu bây giờ về nhà chắc chắn sẽ bị một trận đòn. Nhưng tớ nghĩ, đã phạm lỗi thì bị đánh cũng đáng, dù sao da dày thịt béo, đánh vài cái không sao cả."
"Tớ không muốn bị đánh, nếu không chúng ta cùng bỏ nhà đi bụi đi."
"..." Vượng Tử đã có linh cảm từ trước, nhưng không nghĩ là trong hoàn cảnh này, cậu ta không nhịn được mà hỏi: "Chuyện nhỏ như thế đáng để bỏ nhà đi sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn cha mẹ mình buồn bã?"
Bạch Vũ Hiên cúi đầu, im lặng không nói, một phút sau đưa ra quyết định: "Tớ chỉ muốn ra ngoài đi dạo, đợi tâm trạng tốt lên rồi mới về, cậu có muốn đi cùng với tớ không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT