Đỗ Kiều thấy anh cứ như vậy, không nhịn được mà lườm anh một cái: "Anh đừng có do dự mỗi lần như thế này được không? Dù sớm hay muộn gì cũng phải uống, còn không bằng nhanh chóng giải quyết!"
Tần Thiệu Diên sờ mũi, cầm lấy bát thuốc, và đúng lúc Đỗ Kiều sắp nhắc nhở thêm, cuối cùng anh đặt bát thuốc lên miệng và uống hết trong một hơi.
Ngay lập tức, vị đắng chạm đến tận sâu đáy lòng!
"Cha, cha ăn mứt nè." Vượng Tử trong tay cầm vài miếng mứt táo, đây là đồ từ thành phố Bắc Kinh mang về, cậu bé luôn tiếc không nỡ ăn.
"Không cần, cha không ăn." Tần Thiệu Diên bị đắng đến mức khuôn mặt nhăn nhó, nhưng không đến nỗi cướp đồ ăn vặt của con.
Đỗ Kiều lấy ra một viên kẹo sữa từ túi, bóc giấy và nhét vào miệng anh: "Chậc chậc chậc, ai ngờ được bác sĩ Tần không sợ trời không sợ đất lại sợ uống thuốc Đông y như vậy?"
Thực ra Tần Thiệu Diên không ngờ mình lại có phản ứng mạnh mẽ với mùi vị của thuốc Đông y như thế, vị đắng lan tỏa trong miệng khiến anh cảm thấy khó chịu khắp người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play