Bà đỏ mặt, mím môi, từ chối: "Tôi từng này tuổi rồi, vàng thau lẫn lộn, không dám nhờ bà giúp kéo chỉ đỏ. Lòng tốt của bà, tôi hiểu."
Thấy Dương Xuân Mai từ chối, Lương Ôn Bình không vội, bà ấy hiểu rõ những suy nghĩ thực tế của những người ở độ tuổi này.
Vì thế, bà ấy tiếp tục khuyên nhủ: "Chính vì chúng ta đã đến tuổi vàng thau lẫn lộn nên càng phải sống một cách thoải mái hơn nữa, nghĩ cho bản thân một chút, Đỗ Kiều cũng mong bà được hạnh phúc."
"Đỗ Kiều?" Dương Xuân Mai hơi hiểu ra, tại sao Lương Ôn Bình lại muốn giúp mình mai mối?
Trên đường về nhà từ bữa tiệc, Đỗ Kiều cảm thấy Dương Xuân Mai có vẻ lạ lạ.
Đầu tiên, bà không còn cười nói vui vẻ như trước, lại tránh không nói chuyện với Tôn Phồn Sâm. Thứ hai là thái độ của bà với mình, ánh mắt chứa đầy oán trách và cáu kỉnh.
Tôn Phồn Sâm cũng nhận ra điều gì đó, cố gắng bắt chuyện nhưng bà hoàn toàn không cho cơ hội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play