Tay cô đặt trên cái đầu đầy lông xù của Tuyết Ngao, mà Tuyết Ngao còn duỗi đầu lưỡi cười giống như một bé Samoyed, hoàn toàn không hung dữ như thường ngày.
Nguyễn lão gia cùng bảo an: “…”
Sau khi Nguyễn Sở trấn an chính mình đi xuống lầu, nhìn đến cảnh tượng trong phòng khách rất ngẩn ngơ.
“Tiểu Bạch cái gì, đây là Tuyết Ngao!” Nguyễn lão gia tức giận đến trừng mắt thổi râu.
Đáy lòng rất buồn bực.
Trước đây khi Cố Dạng đến Nguyễn gia, thấy Tuyết Ngao liền sợ hãi, cho nên Nguyễn Tuyết Linh mới xin ông trói Tuyết Ngao đến tòa nhà khác.
Bây giờ cô ta lại có gan lớn tới vậy, dám sờ đầu Tuyết Ngao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT