“Huống chi việc này của Cố gia, trên mạng nháo loạn ồn ào như vậy, đem hôn ước vốn thuộc về Cố Căng đưa cho Dạng Dạng, như vậy cũng không tốt đúng không?” Nụ cười của Tiết phu nhân không thay đổi nói.

Nguyễn Tuyết Linh nhíu mày: “Cho nên hiện tại các người muốn cho Cố Căng và Tiết Đạc đính hôn?”

Dạng Dạng không xứng với Tiết Đạc, nha đầu Cố Căng lớn lên ở nông thôn thì xứng với Tiết Đạc?

Thậm chí Nguyễn Tuyết Linh còn hoài nghi, chuyện trên mạng kia là do Cố Căng làm ra, chính là muốn cướp thân phận và hôn ước của Dạng Dạng.

Tiết phu nhân nhấp một ngụm nước trà: “Bọn nhỏ đều mới học cấp 3, không vội đính hôn. Hôm nay tôi tới chỉ là đại diện cho Tiết gia xác nhận chuyện trên mạng có đúng hay không, rốt cuộc thì mối hôn ước này là do các trưởng bối định ra, không thể làm qua loa được.”

“Đúng rồi, Cố Căng không phải được các người đón về rồi sao, tại sao không ra tiếp khách?” Đáy mắt của Tiết phu nhân có chút khinh thường.

Nghe nói Cố Căng kia từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, theo bà thấy, có khi còn không bằng đứa con nuôi Cố Dạng đâu!

Nhắc tới Cố Căng, sắc mặt Nguyễn Tuyết Linh càng thêm khó coi: “Tiểu Căng sáng sớm đã đi ra ngoài.”

Tiết phu nhân hơi gật đầu, cũng không ở lâu, nói chuyện thêm mấy câu liền dẫn theo Tiết Đạc rời đi.

Từ đầu đến cuối Tiết Đạc chưa nói một câu nào, nhưng lại nhíu mày nhìn Cố Dạng một cái, gương mặt có chút không vui.

Cố Dạng: ???

Cô chỉ là không nghe điện thoại của anh ta, cũng không có làm gì khác đâu nhỉ?

Tiết Đạc đi rất chậm, mắt vẫn luôn nhìn giao diện tin nhắn trò chuyện với Cố Dạng trên Wechat, thẳng đến lúc anh ta ra khỏi biệt thự Cố gia, Cố Dạng cũng không đuổi theo hay nhắn tin cho anh ta, trong lòng không khỏi có chút bực bội.

Cô ta không phải là thích anh sao? Lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có mức độ thôi chứ, hiện tại hôn ước không còn nữa, cô ta thế mà không nóng nảy sao?

Tiết Đạc cười lạnh, anh ta mới không thèm quan tâm tới Cố Dạng!

Một vài phút sau, Tiết Đạc lạnh lùng gửi tin nhắn Wechat cho Cố Dạng.

[Cố Dạng, tại sao sáng nay tắt điện thoại của tôi?]

(Băng: vả mặt nhanh vậy ba ơi:) )

Nhưng mà, một phút trôi qua…

Hai phút trôi qua…

Nửa tiếng trôi qua…

Wechat vẫn như cũ không có hồi âm, thậm chí còn không có hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”!

Mẹ con Tiết gia vừa đi, Nguyễn Tuyết Linh tức giận đem bộ dụng cụ pha trà đập trên nền đất, phát tiết một lúc mới quay lại nói với thím Lý: “Đi tìm Cố Căng về đây cho tôi! Dạng Dạng đã tốt bụng đem thân phận thiên kim thật trả cho nó, nó vậy mà không biết tốt xấu, đem chuyện phát lên trên mạng, làm hại Dạng Dạng bị bạo lực mạng, còn bị Tiết gia bỏ hôn ước đi!”

“Mẹ.” Cố Dạng nắm lấy tay Nguyễn Tuyết Linh, đưa cho bà một ly trà, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi xen lẫn chút ngái ngủ do vừa tỉnh dậy: “Mẹ, đừng tức giận mà hại thân.”

Nghe được Cố Dạng nói, Nguyễn Tuyết Linh trong lòng nguôi giận đôi chút, cầm ly trà Cố Dạng đưa uống cho hạ hỏa, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn Cố Dạng: “Dạng Dạng, con đừng nhìn Weibo, chuyện này ba mẹ sẽ xử lý ổn thỏa, còn Tiết gia bên kia, ba mẹ sẽ tranh thủ giành lại hôn ước cho con.”

Cố Dạng lắc đầu: “Mẹ, không cần đâu, con không thích Tiết Đạc, hôn ước này vốn dĩ không thuộc về con.”

Nguyễn Tuyết Linh lại không tin, trước giờ ánh mắt của con gái khi nhìn Tiết Đạc không hề che đi sự yêu thích, “Dạng Dạng, việc này con không cần nhẫn nhịn! Để mẹ hỏi Cố Căng một chút, từ đâu mà nó có mặt mũi cướp lấy chồng chưa cưới của em gái!”

Cố Dạng thầm nói, đại lão cũng không thèm Tiết Đạc kia đâu.

Cố Dạng ôn nhu nói: “Mẹ à, chị vừa về nhà, có khi hôn ước giữa hai nhà Cố Tiết còn không biết, làm sao lên kế hoạch cướp hôn được chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play